Danh mục

Lời hẹn cuối mùa thu

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 165.32 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi sẽ kể cho các bạn nghe chuyện của ông già Chín, ông già đến nỗi tuổi tác của mình ông thường quên mỗi khi có ai đó hỏi thăm. Trong những buổi sớm mai ngồi một mình ngoài hàng hiên, ông nghĩ nhiều đến những người đàn bà đã đi qua đời ông. Người đàn bà đầu tiên đến với ông là một người lớn hơn ông hai tuổi. Mối tình ấy không để lại trong ông chút dư vị nào, ông nhanh chóng quên ngay “chị Sáo”. Sau này khi nghĩ lại, ông tự vấn lấy mình, rằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời hẹn cuối mùa thu Lời hẹn cuối mùa thu TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ ANH CƯƠNGTôi sẽ kể cho các bạn nghe chuyện của ông già Chín, ông già đến nỗi tuổi tác của mìnhông thường quên mỗi khi có ai đó hỏi thăm. Trong những buổi sớm mai ngồi một mìnhngoài hàng hiên, ông nghĩ nhiều đến những người đàn bà đã đi qua đời ông. Người đànbà đầu tiên đến với ông là một người lớn hơn ông hai tuổi. Mối tình ấy không để lại trongông chút dư vị nào, ông nhanh chóng quên ngay “chị Sáo”. Sau này khi nghĩ lại, ông tựvấn lấy mình, rằng đó chỉ là những cảm xúc đầu đời, không thể gọi là tình yêu. Tình yêuvới ông lúc đó vẫn là một điều kỳ bí. Nó phải như thế nào kia chứ không thể là một đôimắt nhìn nhau cho dù đắm đuối, những cái nắm tay cứ làm như ra vẻ vô tình và giật vộira như bị điện giật, để rồi cả hai nhìn nhau e thẹn. Cái thời ấy nó như vậy đấy, không nhưbây giờ, lũ trẻ…. Nghĩ đến đó, ông nhớ ngay đến thằng cháu nội, không biết giờ này đànđúm những đâu? Quả thật làm sao ông biết những nơi chúng đến, những trò chúng chơivà những gì chúng nghĩ? “Khi ta bằng tuổi nó, ta đâu có được đi chơi, mà có ai quan tâm đến việc chơinhợi của ta?”. Cha mẹ ông là những người nhà quê, nghèo khổ cả đời, làm sao dám nghĩđến hai tiếng chơi bời? Cơm áo gạo tiền đâu có thể là trò đùa? Mà đã không đùa là phảilàm cật lực, còn thì giờ đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Lúc nhỏ, ông đâu biết thế, ông oánthầm trong bụng, ông oán tất cả, từ tiếng ho mệt nhọc của cha ông cho đến tiếng thở dàicủa mẹ mỗi khi nhà hết gạo, mà chuyện đó là điều thường xuyên xảy ra. Nghĩa là ông oáncái nghèo đó thôi, cũng vì nghèo mà nhà ông sinh ra bao nhiêu là buồn thảm. Ông bỏ nhàra đi lúc còn nhỏ lắm, làng quê sau đó chỉ còn là những kỷ niệm nhạt nhòa. Người đàn bà thứ hai trong đời ông là một thiếu nữ kỳ diệu, ông luôn nghĩ vềngười đàn bà của mình như vậy. Mỗi khi nhớ lại cái đêm hôm ấy lòng ông thấy nao nao.Nàng đen lắm, một màu da đen giòn. Ông ôm nàng vào vòng tay trai ba mươi tuổi, đangthèm đàn bà đến bức bối trong lòng. Trăng mờ bên suối vắng, ông nhớ đến ánh trăng dadiết, một ánh trăng ngà chỉ xuất hiện một lần trong đời. Không bao giờ mình còn nhìnthấy một ánh trăng như thế nữa, ông nghĩ, ánh trăng đêm ấy ông nhìn thấy từ mắt nàng!Hình như chỉ là một giấc mơ thôi. Nàng tên là gì nhỉ? Nếu mùi hương của nàng là têngọi, thì ông đã biết tên nàng. Mùi trinh nữ, cái hương thơm ấy đã vĩnh viễn nằm trong trínhớ của ông. Ông thường ra ngoài hàng hiên ngồi cả buổi trời để chỉ nghe một tiếng chim hóttrong lùm mận trước nhà. Tiếng chim cô độc quá chừng, con chim sót lại trong vùngchưa bị bắn hạ bởi nòng súng của bọn thợ săn tận diệt. Tiếng hót của con chim thấm vàotim ông nghe như tiếng khóc, ông ngậm ngùi cho sự liên tưởng của mình. Mà quả nhưvậy thật, từ lâu ông nhận thấy trong vùng này không còn có nhiều tiếng chim. Nếu ai đểý, tiếng chim giờ đây đã trở thành của hiếm. Vậy mà mỗi sáng ông còn có thể nghe mộttiếng hót đớn đau của con chim cô độc như vậy cũng là một điều an ủi. Nó an ủi ôngchăng? Ông có đáng để còn ai đó quan tâm đến ông, cho dù cả cuộc đời ông mong mỏi?Nhưng đây là con chim, con chim mồ côi vợ, ông đồ rằng như thế. Nghĩ đến đó, ông mỉmcười một mình, niềm vui, tự nó xuất phát từ trong tâm. Thì ra người ta có thể tìm chomình niềm vui dù ở bất cứ hoàn cảnh nào. Phát hiện ra điều này, ông sững sốt. Ông nhớlại những tháng ngày qua ông đã lãng phí biết bao giây phút quý giá của cuộc đời. Giánhư ông biết sớm điều này có lẽ ông không cô độc như bây giờ? Người già cô độc dễ sinhbệnh lắm, ông biết vậy, nhưng lấy ai ra để mà chia sẻ? Từ ngày phát hiện ra tiếng chim ở lùm mận vườn nhà, sáng sáng ông háo hức rangồi ngoài hiên để chỉ nghe tiếng chim. Khi con chim bay ra khỏi vòm lá um tùm, bỏ lạiđằng sau tiếng hót cô độc, một niềm vui oà vỡ trong ông. Ông đi vào trong nhà với mộtnụ cười trên đôi môi khô héo. Cho đến một ngày… Ông chờ mãi không thấy tiếng chim hót trong lùm mận vườn nhà cho dù trời đãtrưa trật trưa trờ. Ông cảm thấy lòng hồi hộp. Ông linh cảm một điều bất hạnh nào đó sẽđến. Đúng như ông nghĩ, sau một tiếng kêu xé nát hồn người là một khoảng im lặng đángsợ, lát sau một con mèo đen tha con chim tội nghiệp trong tiếng gừ gừ hoan hỉ. Ông lênmột cơn đau tim đột ngột, cố lết vào giường, ông nằm vật xuống sau khi cố uống mấygiọt thuốc trợ tim. Mồ hôi ông vã ra trên khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi và thiếp đi vớinhững hơi thở nặng nề. Ông mơ thấy nàng. Đúng là nàng rồi, nàng vẫn đen giòn, vẫn tươinguyên như ngày ông mới gặp. Ông cố chạy tới nàng, nhưng vô ích nàng vẫn cách ôngmột khoảng ngày càng xa, và nàng mất hút vào bóng tối. Khi ông tỉnh lại, đều ông nhậnbiết trước tiên là trời đang bão. Từng cơn gió giật đùng đùng, mưa như trút nước xuốngmái tôn nhà ông như hàng ngàn con ngựa phi nước đại ông đã từng xem trong những bộphim lịch sử. Ông nằm im, cũng may cơn bệnh qua mau, ...

Tài liệu được xem nhiều: