Danh mục

Lời thú nhận cuối cùng

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 172.33 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đứa con trai của Hoài đến mời tôi về gặp anh gấp bởi bệnh anh đã đến giai đoạn tuyệt vọng, bệnh viện đã phải trả anh về nhà! Thế là một người bạn thân nữa của tôi sắp sửa ra đi. Vẫn cái bệnh gan chết tiệt đáng nguyền rủa ấy. Ba mươi hai năm trời đã trôi qua tôi làm sao quên được cái vạt rừng đầy những đầm lầy hoang dại kinh người ấy! Một vách núi đá dựng đứng khiến nơi đây ban ngày ngắn lạ, chỉ hai giờ chiều là mặt trời đã khuất bóng....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời thú nhận cuối cùng Lời thú nhận cuối cùng TRUYỆN NGẮN CỦA ĐẶNG HỒNG QUANGĐứa con trai của Hoài đến mời tôi về gặp anh gấp bởi bệnh anh đã đến giai đoạn tuyệtvọng, bệnh viện đã phải trả anh về nhà! Thế là một người bạn thân nữa của tôi sắp sửa rađi. Vẫn cái bệnh gan chết tiệt đáng nguyền rủa ấy. Ba mươi hai năm trời đã trôi qua tôilàm sao quên được cái vạt rừng đầy những đầm lầy hoang dại kinh người ấy! Một váchnúi đá dựng đứng khiến nơi đây ban ngày ngắn lạ, chỉ hai giờ chiều là mặt trời đã khuấtbóng. Rừng âm u thiếu nắng, đầy những cây dây leo, những cây gỗ khòng khèo kỳ lạ vớinhững bộ rễ lằng nhằng chằng chịt to lớn như những thân con rắn đang trằn mình ngoitrên mặt đất rồi sau đó lại rúc sâu xuống đám bùn lầy sền sệt đen ngòm. Ở đấy chứa đầynhững loài rết, sâu cuốn chiếu, bò cạp khổng lồ và muỗi vắt... Có một bệnh viện nhỏ tiềnphương đóng ở đó. Nó đã hai lần chịu cảnh máy bay T28 đến bỏ bom bắn phá làm chếtmất 6 nhân viên của bệnh viện và 11 thương binh. Hoài và tôi thuở đó cùng làm y tá.Chúng tôi đã từng đói cơm hàng tháng trời, chỉ ăn những củ rừng lạ rất ngứa cùng vớinhững mớ rau môn thục, tai voi mọc ở bờ suối. Hai chúng tôi đã chịu cảnh sốt rét, da mặtvàng bủng beo, chân tay run rẩy phải chống gậy chậm chạp bước đi như một ông già,giữa tuổi hoa niên … Và bây giờ mặc dù những tháng năm dài chồng chất lên nhiều nhưthế mà món nợ của nơi hoang dã đó đã lên tiếng gọi bạn tôi trở về. Bệnh gan đã phát triểnđến giai đoạn cuối cùng, thời kỳ xơ gan cổ chướng!. Căn nhà anh vẫn như xưa, chật hẹp sơ sài, hai vợ chồng cùng làm giáo viên phải nuôihai đứa con nhỏ vì thế cuộc sống họ vô cùng đạm bạc. Anh nằm trên một chiếc giường gỗtồi tàn. Trên người anh phủ một chiếc mền nhưng tôi vẫn thấy cái bụng rất lớn của anhnổi phình lên sau lần vải ấy. Anh nói với tôi giọng nói rời rạc, đôi lúc yếu đuối như hụthơi nhưng vẫn nghe rất rõ:– Mình xin lỗi đã làm phiền cậu vì biết cậu rất bận... nhưng mình biết rằng chỉ có cậu mớigiúp được thôi... Mình vô cùng biết ơn cậu, trước khi mình lìa bỏ cuộc đời này!.Sau khi nghỉ một lúc anh nói tiếp và từ lúc đó trở đi con mắt vàng đục của anh hầu nhưlúc nào cũng tràn đầy nước mắt khiến tôi buộc phải lấy khăn mùi xoa trong túi ra launước mắt cho anh. Anh yếu quá rồi, tay không thể nào nâng lên được để làm cái nhiệmvụ quá bình thường đơn giản ấy nữa!– … Cậu hãy nhìn lên bàn thờ kia, cái bàn thờ đặt phía bên phải gần bàn thờ của bố mẹmình đó. Nó là cái bàn thờ của thằng Hoàng đấy, cậu còn nhớ không?.Tôi nhìn theo hướng đó, một chiếc bàn thờ nhỏ đặt cách xa bàn thờ của bố mẹ anhkhoảng nửa mét. Một bức ảnh chụp lại phóng to đã cũ, ở đó một đôi mắt rất buồn củangười chiến sĩ trẻ có đeo quân hàm binh nhất. Tôi cố lục lọi trong cái cõi ký ức lộn xộntrong đầu nhưng vô hiệu! Tôi đành thú nhận với anh là tôi không hề nhớ!Mặt Hoài có vẻ buồn, anh nói:– Cậu không nhớ à! Chính mình và cậu mang anh ta đi chôn đó. Cậu Hoàng ở tiểu đoànD17, ấy bị sốt rét đến nằm viện mình khoảng một tháng rồi bị ác tính, hình như cậu ấychết vào khoảng tháng 7 năm 1972, lúc đó cậu ấy rất trẻ. À, mà cũng đúng thôi, mình vớicậu đã cùng đi chôn không biết bao nhiêu thương bệnh binh chết ở các đơn vị của Sưđoàn trong cái nghĩa trang khủng khiếp đó, làm sao cậu có thể nhớ hết được nhỉ!.… Tôi ngạc nhiên hỏi vặn:– Ông ấy không cùng đơn vị với bọn mình, mà tại sao cậu thờ ông ấy, hay là ông ấy họhàng với cậu? Tại sao lúc ấy mình không hề biết chuyện đó nhỉ!.Bỗng Hoài oà lên khóc nức nở:– Mình không còn cách nào nữa! Không hẳn là mình thờ, đã bao lần dưới bàn thờ nàymình đã quỳ xuống tạ tội trước Hoàng. Mình là kẻ đê tiện, hèn nhát vô cùng! Vì sự íchkỷ, vì sự suy nghĩ nông cạn, đơn giản và đần độn mà mình đã giết hại Hoàng!.Nghe thấy tiếng khóc và tiếng nói to, chị Minh vợ Hoài vội chạy đến:– Anh ơi! Anh làm sao vậy!Một phút im lặng trôi qua, Hoài lấy giọng bình thản nói với vợ:– Không sao cả, chúng tôi nói chuyện ngày xưa bình thường thôi, mẹ con Hồng cứ ra làmviệc đi để chúng tôi tiếp tục.Chị nghe theo lời chồng đi ra ngoài và còn quay lại nói với tôi:– Chẳng hiểu tại sao mấy hôm nay tính tình anh ấy đổi khác nhiều lắm, cứ nằm một mìnhkhóc hoài, có gì anh hãy khuyên nhủ giùm anh ấy hộ em nhé!Tôi sững sờ ngạc nhiên nhìn Hoài...– Vợ mình cũng không hề biết chuyện đó đâu! Anh nói tiếp. Chuyện này theo mình cũngchỉ để cậu biết thôi, nói ra làm gì để vợ mình buồn thêm, khi mình phóng bức ảnh này đểlập bàn thờ, mình cũng chỉ nói với cô ấy đây là người đồng đội thân thiết của mình màthôi. Trời ơi, cô ấy có biết đâu tại nơi này mình đã bao đêm thức dậy quỳ xuống nóinhững lời xám hối khủng khiếp ghê gớm với hương hồn của Hoàng!.Cậu còn nhớ chứ, ngày ấy mình đang ở diện cảm tình Đảng, được tín nhiệm giao nhiệmvụ săn sóc điều trị thương bệnh binh nặng, mình hiểu đây là sự thử thách của Chi bộ. Cậucòn nhớ không, thằng Dụ cũng chỉ vì một lần tiêm áp x ...

Tài liệu được xem nhiều: