Danh mục

Lời thương chưa ngỏ

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 730.28 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ai cũng từng đi qua cảm xúc, cuộc đời vốn dĩ là một chặng đường dài và những ngõ rẽ quanh co, chúng tôi gặp nhau ba tháng ở một ngã ba đời để rồi vẽ lên trong lòng những đường tơ nhè nhẹ, và cũng từ đó rẽ ra những cuộc đời riêng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời thương chưa ngỏLời thương chưa ngỏAi cũng từng đi qua cảm xúc, cuộc đời vốn dĩ là một chặng đường dài vànhững ngõ rẽ quanh co, chúng tôi gặp nhau ba tháng ở một ngã ba đời để rồivẽ lên trong lòng những đường tơ nhè nhẹ, và cũng từ đó rẽ ra những cuộc đờiriêng. ***Chiều thứ tư, vừa bắt đầu tiết năm trời mưa lất phất. Những cơn mưa cuối cùngcòn xót lại có chút gì đó hoang mang. Tôi ngồi nhìn bâng quơ ra cửa, nghe tronghơi gió mùi lá dứa thơm nồng từ xe khoai mì của mấy cô bán hàng dưới lầu bốclên. Một cảm giác thân quen ùa về làm tôi nhớ nhà da diết. Nhớ ngày mới lên TâyNguyên, những buổi chiều ngồi ngắm mưa rừng từ lớp học lòng tôi luôn nhớ vềquê nhà ở đồng bằng. Giờ về đây ngồi giữa lòng quê hương tôi lại nhớ như inhương vị của núi rừng, nhớ đám bạn nơi miền sơn cước. Chợt nhận ra rằng, haitiếng Quê hương chỉ đơn thuần là nơi ta gắn bó trong những tháng ngày lớn khônvới bao kỉ niệm êm đềm mà thôi.Đang ngồi suy nghĩ vu vơ trống trường đã vang giòn giã dưới sân. Tiếng ồn ào,nhốn nháo, tiếng í ới gọi nhau, tiếng cười đùa ngược xuôi từ các dãy lầu. Tôi lặnglẽ ôm cặp ra khỏi lớp đi thẳng xuống bãi giữ xe.Bãi xe vắng lặng, từng hàng từng hàng xếp bên nhau đều tăm tắp. Tôi đang dắt xera thì nghe tiếng Lợi chạy lại từ xa.- Chờ đi với.- Nhanh lên.Nhìn vẻ mặt hớt ha hớt hải của Lợi chạy theo trông thật buồn cười, nhưng tôichẳng còn tâm trạng để bông đùa. Trời chiều vẫn còn vài hạt mưa bụi rơi rơi, gióvẫn nặng hơi nước làm lòng tôi thấy trống trải quá, mùi khoai mì hấp lá dứa vẫn cứmen theo gió từ cổng trước chạy ra tận cổng sau và xông thẳng vào mũi làm tôinhớ hương vị nồi khoai má nấu mỗi chiều.- Có chuyện gì buồn à? Thấy tôi lủi thủi dắt xe đi Lợi dắt xe lên ngang hỏi.- Ừ!. - Tôi không buồn quay qua chỉ ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục đi.Hình như Lợi biết lúc ấy yên lặng là cần thiết nên không hỏi gì thêm. Một sự imlặng đôi khi cũng được xem là sự thấu hiểu sẻ chia chăng. Tôi thích Lợi chổ ấy,không thừa, không thiếu, nói khi cần và biết im lặng đúng lúc. Vòng xe lăn đều đềugiữa buổi chiều tàn, chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng xe cót két, tiếng lòng của tôi vàbên cạnh đó có hắn.Hai đứa cứ thế đạp xe bên nhau, có đôi lần Lợi nhìn qua định hỏi gì đó nhưng thấytôi buồn buồn lại thôi.- Về nha!- Ừ!Tới ngã tư, tôi chào Lợi một tiếng rồi rẽ trái về nhà, còn hắn đạp tiếp sáu cây sốnữa. Bỗng dưng tôi quay lại nhìn Lợi từ sau: cao nghêu, lưng khòm..- Ê...! - Tôi quay xe chạy theo gọi to.- Gì...? - Lợi ngơ ngác hỏi.- Nhìn đằng sau giống ông quại tui quá!Lợi trợn mắt, xô nhẹ tay lái tôi rồi hai đứa cười khì xua đi cái lặng thinh của buổichiều vì nỗi nhớ nhà bâng quơ của tôi.***Tập thể 10A23 là một nồi chè thập cẩm, tôi và tụi bạn vẫn hay bảo thế. Trường tôilà trường điểm của tỉnh chỉ sau trường chuyên, học sinh từ các huyện xét tuyểnvào, huyện xã nào đông thì dồn vô một lớp học chung, lớp nào cũng là dân một xãhay một huyện nên thành quen biết nhau cả chỉ có lớp tôi là khác. Cũng có thể vívon 10A23 là nơi hội tụ đủ mọi tinh hoa của các huyện xã nhỏ lẻ. Xã Hàm Cườngcó bốn người, Hàm Trí có hai người, Hàm Tân có bốn người, Hàm Đức có nămngười rồi Mũi Né một người, và tôi - Đắc Lắc. Số còn lại là dân đảo Phú Quý, đâycũng là lực lượng bè phái đông nhất trong lớp. Tôi là dân Hàm Thắng nhưng cấphai không học ở đó. Nhà tôi chuyển lên Đắc Lắc rồi mới chuyển về lại nên đượcđưa vào hàng hiếm mà thêm vào nồi lẩu thập cẩm này.Năm học mới, trường mới, bạn mới, chỉ ra vô biết mặt chứ chưa kịp biết hết tên.Quen đầu tiên dĩ nhiên là một đám bạn hàng xóm : bạn cùng bàn, bàn trên, bàndưới và thành viên trong tổ. Tôi không biết ai và lẽ dĩ nhiên cũng không ai biết tôi.Nhưng gì nhỉ! Tôi được mọi người trong lớp biết đến và những lớp cô dạy Văn biếttên vì bài văn nằm trong ba bài hay nhất trong các lớp cô dạy. Tôi vẫn còn nhớ nhưin cảm giác lúc cô đọc bài văn viết về quê hương sau bốn năm xa cách, Ai cũngcó một quê hương để mà nhớ mà thương mỗi khi đi xa và dĩ nhiên tôi cũng có mộtmiền quê để thương để nhớ.... Giọng cô ấm nồng du dương theo từng dòng cảmxúc, lúc ấy tôi sướng rân người, tự thấy mình nổi như Hàn Mặc Tử trong nồi lẩuthập cẩm này.Từ đó, thần dân 10A23 ai cũng biết tôi, đôi lúc giới thiệu với ai về tôi là cứ cáigiọng , Con quỷ này viết văn hay gêêễm... , cái cách tụi nó kéo dài tiếnggễm làm tôi bậc cười, tiếng đặc sản của quê tôi đấy. Bốn năm rồi tôi mới đượcnghe lại, hay còn hơn tiếng nhạc.Tôi phát hiện ra Lợi trong một lần quay xuống bàn dưới mượn thước, bất chợt gặpánh mắt đang nhìn về phía tôi: nhìn chằm chằm, nhìn đăm đăm, nhìn chăm chú nhưthể nhận dạng tội phạm vậy. Ngay giây phút đó tôi hết hồn quay lên. Rồi tự cườicho cái tật nhát gan của mình, Mắc gì phải quay lên nhỉ, hắn nhìn trộm tôi mà,nhưng bỗng dưng lại nghe bổi hổi bồi hồi trong tim. Suốt buổi học hôm ấy, cứ mỗilần có cảm giác ai đó đan ...

Tài liệu được xem nhiều: