Danh mục

Lon Ghi-Gô

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 75.75 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

-“Nhìn kìa, thằng bé nhỏ xíu thọt chân chéo qua sườn xe để đạp trông vui hông! Tướng nhỏ chút như con khỉ ông Đặng Dưỡng bu trên chiếc xe đạp, giống như chiếc xe đạp tự động và không người lái mà biết chạy vây đó. Mà nó ở đâu mới xuất hiện đi bán bún trong xóm này vậy hổng biết, thấy lạ hoắc.” Người thiếu nữ nói xong đưa tay ngoắt đứa bé đang chạy xe ngoài đường:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lon Ghi-Gô Lon Ghi-Gô-“Nhìn kìa, thằng bé nhỏ xíu thọt chân chéo qua sườn xe để đạp trông vui hông! Tướngnhỏ chút như con khỉ ông Đặng Dưỡng bu trên chiếc xe đạp, giống như chiếc xe đạp tựđộng và không người lái mà biết chạy vây đó. Mà nó ở đâu mới xuất hiện đi bán búntrong xóm này vậy hổng biết, thấy lạ hoắc.”Người thiếu nữ nói xong đưa tay ngoắt đứa bé đang chạy xe ngoài đường:-“Nhỏ, nhỏ kia ơi, đem bún vô đây bán cho chị vài ký coi.”Tiếng kêu của người thiếu nữ vừa dứt thì chiếc xe đạp đòn dông chạy chậm lại rồi đứnghẳn giữa đường. Một đứa bé vận quần đùi, áo nâu sầm, đầu trần chân trần đẩy chiếc xeđạp, trên ba-ga có buột một thúng bún tươi, vào cái sân nơi người thiếu nữ đang đứng. Nóđưa mắt nhìn người thiếu nữ xinh đẹp, rồi nói:-“Chị à, bún này không bán cho chị đâu.”-“Sao lạ vậy, bộ khinh chị không tiền mua sao?”-“Không phải, bún này có người đặt rồi và em mang đi giao cho cái tiệm đằng kia nề. Sắpđến Tết rồi tiệm nào cũng đặt bún Mẹ em hết. Chị muốn mua mấy ký để một lát em manglại bán cho chị.”-“Vậy hả, lát nữa mang lại cho chị hai ký để chị cúng Tết, mà nhớ bún phải tươi khôngthì chị không mua đâu nghen.”-“Mẹ em bán bún tươi không hà, chị khỏi lo, bún còn bốc hơi luôn đó.”-“Ừ, nhớ bún còn bốc hơi đá nghen, bún mà không bốc hơi là em bốc hơi đó.”Đứa bé nhe răng cười không hiễu người thiếu nữ kia nói gì rồi thọt một chân chéo quachiếc xe đạp đạp đi. Tướng nó nhỏ và thấp chủn làm gì ngồi trên yên xe để đạp được!Trong căn nhà nhỏ nằm trên đường lên Chợ Chùa, Hùng đang lau chùi những võ đạncanh nông to bằng bắp chưn, xong cưa bỏ phần cổ làm thành một cái ống ngay thẳng. Ởphần đuôi, nơi hột nổ đã bị phá, Hùng khoan những lỗ nhỏ cách nhau đều đặng trênnhững vòng tròn. Thế là những võ đạn canh nông bây giờ biến thành ống ép bún! Nhữngtrái đạn từ bên này hay bên kia đã đốt cháy nhà cửa và giết chết người đâu đó trên quêhương làng mạc của Hùng, những trái đạn đã biến cuộc sống gia đình Hùng từ vinhquang xuống bùn lầy! Bây giờ trong những võ đạn trần trụi đó con người lại tìm thấymiếng ăn. Ngày này qua ngày nọ những giọt mồ hôi nhuể nhại rớt xuống thành từng hộttrong những lần quết bột và ép bún, Hùng đã mệt mỏi và không muốn nhìn những võ đạnnày nữa. Đôi bàn tay chai cứng do suốt ngày cầm chày quết và nhồi bột đã làm Hùng nổiquạo mỗi lần nghĩ đến cuộc sống thanh bình nơi quê xưa. Có nhiều lần Hùng không chịunổi sự cực nhọc đã vức bỏ mọi thứ và òa khóc như một đứa bé. Nhưng cuộc đời đưa vàongõ cụt nên Hùng chỉ biết thầm khóc trong thân thể rả rời vì miếng cơm manh áo. Giữanổi buồn tận cùng đáy lòng Hùng, thì một đứa bé chạy vô nhà hồn nhiên vui vẽ nói:-“Tiền bán bún đây nề, anh thấy nhiều không.”Hùng cũng không buồn nhìn mớ tiền đứa em vừa bán bún mang về.-“Anh bỏ bún vô rổ đi, em mang đi bỏ mối nữa.”Đứa bé lại chéo chân qua chiếc xe đạp chạy đi bỏ mối bún. Trời vừa qua cơn mưa, đườngsá nhiều chỗ ngập nước. Đứa bé đạp xe băng trên con đường nó đi mỗi ngày, đến nơinước ngập đứa bé vấp phải ổ gà, và, ập một cái chiếc xe đạp ngã chênh vênh. Rỗ bún trênxe trút nhào xuống vũng nước trên đường. Đứa bé đứng nhìn những con bún ngập nước,nó bỗng thấy lo sợ, rồi không một chút phân vân nó cuối xuống hốt hết bỏ vào rổ, rửa sơlớp bún trên mặt và tiếp tục đạp đi giao cho tiệm ăn nọ. Người chủ tiệm không có gì thắcmắc, lấy rổ bún mang vô nhà và trả tiền đầy đủ cho đứa bé. Nó chạy về mà mặt mày vẫncòn lo sợ! Nó nói:-“Tiền bán bún đây nề, em không đi giao bún nữa đâu.”-“Sao lại không đi giao bún nữa?” Hùng hỏi.-“Em sợ!”-“Sợ cái gì?”-“Không nói đâu.”-“Chứ bây giờ em làm gì ăn?”-“Em đi bán bánh mì.”Sau ngày đó mỗi buổi sáng đứa bé lên lò bánh mì Chí Thành lấy bánh đi bán. Cuộc đờinon dại của nó thật sự chưa hiểu được giá trị đồng tiền thì chuyện buôn bán lời lỗ chỉ làmột khái niệm mù mờ, mù mờ như tuổi thơ của nó. Những buổi sáng tinh sương nó cõngtrên lưng một bao bố bánh mì nóng dòn đi rao bán. Trưa về nó vui mừng đem khoe vớianh Hùng rằng nó bán bánh mì lời nhiều lắm. Hùng hỏi tiền đâu, nó móc hết tiền trong túiđêm bỏ trên bàn. Hùng đếm xong rồi nói:-“Hồi sáng anh đưa cho em 200 đồng đi lãnh bánh mì bán, bây giờ em bán hết bánh mìmà đêm về chỉ có 180 đồng, thì lời chỗ nào?”-“Em thấy tiền nhiều lắm mà, bỏ đầy túi mà.”-“Em bán bao nhiêu một ổ?”-“Ba đồng.”-“Ba đồng một ổ thì phải có 300 đồng chứ.”-“Em không biết, em nói ba đồng một ổ, người ta dí tiền vào tay em, em bỏ vào túi em.Vậy thôi. Hồi sáng anh đưa có hai tờ giấy bạc, bây giờ em đem về một đống mà saokhông lời?”-“Thôi, nghỉ bán đi. Bỏ ra 200 đồng đi buôn mang về chỉ có 180 đồng mà nói lời quáchừng! Hai tờ hồi sáng là hai tờ 100 đồng, còn đống tiền đây là đống tiền lẽ. Ngu vừathôi!”Hùng nói trong bực bội. Nhưng thôi, trách ai đây. Ba tháng trước em chỉ là một đứa bérong chơi, hồn nhiên như chú nai con. Nhưng bây giờ em phải lo đi buôn bán kiếm cái ăncái mặc, em chỉ nghĩ bán buôn như những lần em c ...

Tài liệu được xem nhiều: