Y bấm nút khởi động chiếc điện thoại đi động. Màn hình sáng lên trong vài giây, rồi từ từ tối lại. Không có tin nhắn. Đêm qua không có ai nhớ đến y. Không ai muốn nói, muốn chia sẻ với y điều gì trong lúc y ngủ và tắt máy. Giá như mọi sáng khác, y sẽ cất điện thoại vào một chỗ rồi bắt đầu những công việc hàng ngày của mình. Nhưng sáng nay, y lẩn mẩn giữ máy trong tay hồi lâu. Lẩn mẩn nhấn phím mở danh bạ. Không hề có ý định gọi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lỏng và tuột Lỏng và tuột TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN ĐỨC TIẾNY bấm nút khởi động chiếc điện thoại đi động. Màn hình sáng lên trong vài giây, rồi từ từtối lại. Không có tin nhắn. Đêm qua không có ai nhớ đến y. Không ai muốn nói, muốnchia sẻ với y điều gì trong lúc y ngủ và tắt máy. Giá như mọi sáng khác, y sẽ cất điệnthoại vào một chỗ rồi bắt đầu những công việc hàng ngày của mình. Nhưng sáng nay, ylẩn mẩn giữ máy trong tay hồi lâu. Lẩn mẩn nhấn phím mở danh bạ. Không hề có ý địnhgọi cho ai. Chậm rãi lướt một lượt từ trên xuống dưới. Những cái tên người xếp theo thứtự ABC, cẩn thận, chính xác như trong từ điển. Mỗi tên kèm theo một dãy số. Số di động,số nhà riêng, số cơ quan. Anh (Hoàng). Anh (Kim). Ánh (Ngọc)... Chu (Vũ Duy). Cầm(Hoàng Trọng)... Giao (Trần Bá)... Huyền (Thu), Hương (Minh)... Khả (Nguyễn)... Nhiềunhất vần T - Tảo, Tần, Tân, Tam, Tình, Thu, Thúy, Tiến... Ít nhất vần S - chỉ có độc mộtmống: Sáng (Lê Xuân). Không ngờ trong máy của y lại lưu nhiều tên và số đến thế.Những mấy trăm người. Thân thiết, hoặc đã từng gặp, từng quen. Những mối liên hệ còngiữ được. Và cả những mối liên hệ đã nhạt dần, lỏng ra, rụng hẳn. Lẫn vào giữa những sốmáy còn sống - những số máy thường xuyên hoặc thỉnh thoảng còn hiện trên màn hình -là những số máy chết ngoẻo từ bao giờ. Y đã quên bẵng chúng. Chúng nằm rải rác đây đótrong danh bạ như những bia mộ.Chẳng hạn có một số máy kèm theo tên người như thế này: Yến. Mở ngoặc: Lê Kim.Cứ như là cô ta đã lẻn vào cuộc đời y bằng một cái tên với mười con số sắp xếp ngẫunhiên trong lúc y say khướt.Những cơn say y đã từng trải qua... Say mửa cả mật xanh mật vàng. Say li bì qua ngàyqua đêm không nuốt nổi thứ gì vào bụng. Say bò ra nhà, say đái ra quần, say xong tưởngchừa rượu cho đến chết. Vậy mà cũng có một lần khi tỉnh cơn say y lại sướng âm ỉ. Mọichuyện diễn ra lạ lùng đến nỗi nhiều năm sau nhớ lại, y vẫn ngỡ mình chưa ra khỏi cơnmơ.Ba thằng công chức xa nhà thổi cơm chung trong khu tập thể. Mấy lạng thịt phiếu, mấybìa đậu phụ, rất nhiều rau sống và một can rượu trắng xách từ quê ra. Đến khi rượu chỉcòn lắp xắp dưới đáy can, hai thằng lăn ra sàn. Còn y sực nhớ ra khoản nợ. Y vay tiền củamột chị làm cùng cơ quan. Vừa lĩnh lương xong, giờ là lúc nên trả. Chị này hơn y sáutuổi, tính tình hào phóng, hình như cũng có nhiều thiện cảm với y hơn những người khác.Cho y vay nóng tiền. Thỉnh thoảng rủ y ra phố Gầm Cầu ăn trứng vịt lộn. Những quảtrứng vịt lộn trong những năm đầu thập kỷ tám mươi của thế kỷ trước... Đấy không phảitrứng. Đấy là thuốc bổ. Là nhân sâm. Vừa nuốt khỏi cổ rôm đã cắn nhôn nhốt khắpngười, máu chạy giần giật. Trứng vịt lộn xoá đi khoảng cách tuổi tác. Trứng làm trẻ lạicác tế bào, làm mới các quan niệm, đánh thức những ý tưởng bị bỏ đói và thúc cho chúngphóng vun vút.Chiếc coóc-sê màu trắng chập chờn liệng xuống chiếu. Chiếc coóc-sê ngoại cỡ, như chiếcdiều cánh cốc mà hồi còn trẻ con y vẫn thả lên trời. Hai bàn tay rất khỏe túm lấy tóc y ghìxuống. Những câu trách móc lặp đi lặp lại như điệp khúc: hư quá, hư quá. Sau hư quáđột nhiên chết rồi. Sau chết rồi vẫn sống nhăn và đòi bắt đền. Bắt đền gì? Bắtđền... cái này này. Đầu óc y vẫn còn đang lơ mơ. Chị chàng bèn vùng vằng kéo tay y ấnlên cái này này. Ấm, mượt, phập phồng như bụng cá.Sáng hôm sau y thức dậy trên chiếc giường hôi xì của mình trong khu tập thể. Một buổisáng hiếm hoi thằng đàn ông còn trẻ xa vợ không phải vén màn quay vào tường thủ dâm.Lê Kim Yến. Cô ta là ai nhỉ? Cô ta làm gì, ở đâu? Quen biết y từ khi nào? Tại sao lạiquen y? Bây giờ lấy búa bổ vào đầu có lẽ y cũng chịu. Vì thế, cái tên đã bị xoá đi trong trínhớ kia (mặc dù vẫn còn được bảo hiểm bằng một dãy số cụ thể), cũng có vẻ giống mộtgiấc mơ hơn là một sự thực. Như mấy chục năm về trước, sau cái đêm đi trả nợ, vĩnh viễnkhông bao giờ còn trứng vịt lộn với phố Gầm Cầu. Đàn bà rất lạ. Họ thường có những cúphanh gấp, dừng đột ngột, đúng vào lúc cuộc phiêu lưu vừa khởi đi những vòng quay đầutiên. Những ngày tiếp theo y đến cơ quan, vẫn ngồi gần chị chàng cho vay tiền, nhưng vẻthản nhiên của người đàn bà khiến y chưng hửng. Y mấy lần liếc trộm ngực áo chị ta.Đoan trang, kín đáo. Có đúng bên trong là chiếc coóc-sê to cỡ đó không nhỉ? Y liếc trộmcả xuống phía dưới. Nghiêm lạnh, xa vời. Thất vọng não nề về cái bụng cá nóng hổi vàsống động. Y đâm ra nghi hoặc tất cả. Những câu hỏi dai dẳng bám theo y. Những điềungỡ thật hơn cả thật, thoắt cái trở nên hư huyễn. Con cá đã luồn ra khỏi tay y và lặn mấttăm.Suýt nữa y nhấn nút gọi cho Lê Kim Yến.Nếu cô ta trả lời, có thể y sẽ nhận ra, nhưng cũng có thể vẫn mù tịt. Y sẽ nói gì, làm gìtiếp theo? Suy đi tính lại, chỉ có mỗi cách mời đi uống cà phê là hay nhất. Đó là một giảipháp trung tính. Quán cà phê giống như nơi cắm cột mốc biên giới. Vừa tiếp giáp gầngụi, vừa khẳng định chủ quyền. Xem nào... Đã lâu lắm y bỏ thói quen ra ngồi quán ...