Chiều hôm nay ở quán, chuông điện thoại réo. Tiếng Thuỳ sụt sịt trong điện thoại. Hoàng giật mình: “Một tuần qua nhanh thế nhỉ”. Hoàng lẩm bẩm, vội vã trở dậy, vội vã dắt xe quay ngược lên đường. Thư biết Hoàng sẽ cứ thế mà đi, không nói lời chia tay, không bịn rịn ngoái lại. Ban đầu, Thư sợ cảm giác hụt hẫng trống hoác khi chia tay
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lửa Trên Sông Lửa Trên SôngChiều hôm nay ở quán, chuông điện thoại réo. Tiếng Thuỳ sụt sịt trong điện thoại. Hoànggiật mình: “Một tuần qua nhanh thế nhỉ”. Hoàng lẩm bẩm, vội vã trở dậy, vội vã dắt xequay ngược lên đường. Thư biết Hoàng sẽ cứ thế mà đi, không nói lời chia tay, không bịnrịn ngoái lại. Ban đầu, Thư sợ cảm giác hụt hẫng trống hoác khi chia tay. Lạ thật, có còntrẻ nữa đâu mà vẫn cứ run, cứ mong manh khi không được nghe những lời đại loại như:“Em đừng buồn nhé, anh sẽ nhớ em nhiều”. “Em gắng đợi, anh sẽ thu xếp nhanh mọichuyện để về với em, anh tin chúng mình sẽ hạnh phúc”. Hoàng thường nói điều đó khigặp nhau, nhưng chia tay thì không. Người đàn bà dù bước sang tuổi ba mươi rồi, khi yêuvẫn chỉ là một cô gái mười tám tuổi. Mười tám tuổi chia tay ào ạt nhớ, còn ba mươi tuổi,nghĩa là sẽ chiêm nghiệm, âu lo, gặm nhấm nỗi cô độc chợt vỡ hoác ra như lúc này.Hoàng đã hứa tối nay Hoàng sẽ ở lại với Thư. Ai bảo nước mắt thì thay đổi được gì?Nước mắt Thuỳ đã gọi hồn Hoàng, giam giữ Hoàng vào cái gọi là gia đình. Khi Thuỳkhóc, Hoàng không hồn vía nào để đắm mình vào những giây phút hạnh phúc bên Thư.Hoàng không đủ độc ác để làm điều Hoàng muốn. Thư cúi gằm mặt vào ly cà phê đenhút, đắng loang đầu lưỡi. Nước mắt Thư trôi ngược vào ngực ức nghẹn.Hoàng hôn buông những vạt loang lổ vào khoảng không hun hút trước mặt. ở phía đó,dòng Ngàn Mọ lặng chảy. Những con thuyền xuôi chèo mang những đốm lửa hồng trôitrong sương. Những đốm lửa hắt ra những quầng sáng nhỏ nhấp nháy thắp lên sự bìnhyên nao lòng của một gia đình, một cuộc sống đang phập phồng thở. Thường thì tới lúcđó cả Hoàng và Thư không ai bảo ai sẽ cùng đứng lên. Ðã tàn ngày. Khi những đốm lửatrên sông cùng trôi về tụ lại trên bến, nghĩa là một ngày làm việc đã kết thúc. Bây giờ lũtrẻ con trên thuyền mới được phép chui ra nhảy lon ton từ thuyền này sang thuyền khác.Cánh đàn ông ngồi bằng tròn đầu mũi thuyền rít thuốc lào. Ðàn bà hí húi nhóm bếp làmcơm. Khói bếp từ thuyền oà xuống mặt sông bay la đà một màu trắng đục.***Quán nằm chênh vênh ven rìa Ngàn Mọ. Phía trên là cầu Phủ. Từ cầu nhìn xuống, quánrơi hút vào bóng tối thăm thẳm, sâu hút. Phía sau bạt ngàn rừng phi lao chạy ven dòngNgàn Mọ thơ mộng. Chìm vào sự yên tĩnh đậm đặc. Chỉ có những ngọn đèn dầu nhỏ xíuvới đốm lửa hồng bé bằng hạt lạc kiên nhẫn cháy trong chụp đèn thuỷ tinh độ bằng quảcau đặt ở mỗi bàn đánh dấu sự tồn tại của những trái tim đang đập điên loạn trong đêm.Ngọn đèn là vật chứng kiến, sẻ chia, chiêm nghiệm.Những lúc không chịu nổi, Hoàng hẹn Thư tới đây. Hai người ngồi với nhau hàng giờngắm hoàng hôn, ngắm dòng người cuộn chảy trên cầu. Mấy năm rồi, từ ngày hai ngườiyêu nhau, Hoàng vẫn có thú đếm lửa trên sông. Bao nhiêu đốm lửa là bấy nhiêu chiếcthuyền. Thêm một đốm lửa là thêm một gia đình nhập cư vạn chài. Tuần trước, Hoàngphát hiện có cặp vợ chồng trẻ vừa xuống thuyền. Ðốm lửa mới xuất hiện cháy to nhất,thường về muộn nhất đậu sâu trong bến. Hoàng quả quyết: “Cô vợ không phải dân vạnchài nhà nòi, da trắng, chân tay thon, mặt hoa da phấn trông như con gái thị thành. Chắclà bỏ nhà đi theo chàng Trương Chi đây”. Quả thật, đêm khuya, có tiếng sáo réo rắt vanglên phía bến sông. Thư nghĩ, chắc của chàng trai cưới được vợ đẹp đang khoái đời. Tiếngsáo dặt dìu tha thiết và chứa chan hạnh phúc. Những lúc như vậy, Hoàng ôm chặt Thưvào lòng, đắm mình trong tiếng sáo du dương ấy.***Mùa này, Ngàn Mọ nước dâng đục lờ. Ðám cỏ nước xanh non ven sông. Những cơn mưađêm mang dấu ấn tiết đông hàn bất chợt đến. Quán rùng mình đón những hạt mưa to tròn,thưa thớt, buốt lạnh. Thời tiết thất thường, quán không có mái che đâm ra thưa khách.Càng ít người tới, Hoàng và Thư càng thích đến quán ngồi. ở tuổi họ, câu chuyện khôngphải là cái cớ. Chí ít, Thư là người cô độc, hay cô luôn cảm thấy sự cô độc ấy sừng sữngđáng sợ. Còn Hoàng, dĩ nhiên anh thèm vô cùng những giây phút bên Thư, dù chỉ để lặngyên ngắm nhìn lơ đãng mọi thứ diễn ra xung quanh mình. Với Hoàng, đó là giây phút quýbáu trong cuộc đời anh, Hoàng nâng niu, nắm giữ và trân trọng. Hoàng thừa nhận, đấy làkhi Hoàng đang hạnh phúc, chỉ ở bên Thư, Hoàng mới cảm nhận thật trọn vẹn về điều đó.Tình yêu muộn màng và trớ trêu của Hoàng là điều không thể giải thích. Nhưng nó nuôisống Thư trong suốt những gì tiếp theo hay còn lại. ở đó, Thư víu vào sự tĩnh lặng sừngsững của cây cầu hay nỗi thao thiết lặng chảy của dòng Ngàn Mọ đêm đêm trở mình sautiếng mái chèo khua lách cách trên sông để thở, để bình tâm trở lại. Dường như khungcảnh đó, cả những điều ngỡ vụn vặt cũng làm Thư run lên.Hôm qua Hoàng đã cầm lấy tay Thư đặt lên ngực mình “Thư ơi! Chúng mình không còntrẻ nữa để mà phung phí mọi thứ. Hoàng không thể sống mà không có Thư. Hoàng khôngchịu nổi, nếu một ngày nào đó Thư bước ra khỏi cuộc sống của Hoàng”. Hoàng vừa nóivừa chìa cho Thư lá đơn ly dị Hoàng đã ký. “Thư hãy tin ở anh. Anh buộc phải làm tất cả ...