Danh mục

Lưng chừng yêu anh

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 373.59 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh cười, xoa đầu nó. Mái tóc bông xù hơi rối, mắt nó cũng có những tia nhìn chững lại, bối rối trước cử chỉ của anh chủ biên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lưng chừng yêu anh Lưng chừng yêu anhAnh cười, xoa đầu nó. Mái tóc bông xù hơi rối, mắt nó cũng cónhững tia nhìn chững lại, bối rối trước cử chỉ của anh chủ biên.1. Buổi chiều, trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, nó xuất hiện trênsân trường, mái tóc bông xù hình nấm của nó cứ quay ngang quaydọc tìm phòng học. Tệ thật, vào học kỳ mới đã được ngót hai tuần rồimà nó vẫn còn chưa kịp thuộc thời khóa biểu của mình, đến việcgiảng đường môn học nằm ở đâu nó còn không nhớ. Nó thở hắt, đira phía những chiếc ghế đá ngồi chờ đợi. Chắc chắn lũ bạn cùng lớpsẽ đi ngang qua đây, và nó sẽ chạy ù theo họ vào lớp. Hy vọng làkhông quá muộn.- Em để tóc này nhìn ngố lắm!- Ơ, kệ em.- Ngố thật mà. Anh thấy kiểu cũ đẹp hơn.- Xì. Xấu đẹp là việc của em, liên quan gì tới anh chứ!Cô gái ngúng ngẩy, quay mặt đi, hai tay đan lại, xoay xoay mộtnhành lá phượng vừa rơi xuống. Chàng trai ngồi bên cạnh mỉm cười,đưa tay lên bắt lấy tay cô gái, một tay còn lại vuốt mái tóc mềmbuông xõa trên vai.- Anh đùa thôi. Nhìn ngố, nhưng đáng yêu.Lần này cô gái mỉm cười, nhưng vẫn vờ giận dỗi, nhìn ra phía xa xa,môi tủm tỉm nụ cười xinh thật xinh.Nó ngồi ở ghế đá bên cạnh, vô tình nghe thấy, cố ý nhìn thấy. Thế làcảnh của cặp đôi này lọt vào tâm trí nó. Cũng vô tình, nó trở nên thầnngười dưới tiếng gọi của cô bạn cùng lớp.- Này, vào lớp đi, ngồi đó làm gì?Nó ớ người. Một lúc sau thì bất giác tỉnh và vội vã chạy ra phía côbạn, cười hì hì một tiếng và cả hai cùng đi vào lớp. Ánh mắt nó vẫncòn muốn ngoái lại nhìn cảnh tượng đằng sau. Cặp đôi đó có phải làrất đẹp không? Ý nó là nụ cười của cô gái ấy, là giọng nói và cử chỉcủa chàng trai ấy. À không, là khung cảnh sân trường lúc bấy giờ…Cũng không hẳn vậy, nhưng tóm lại là nó ý thức được rằng có cái gìđó rất đẹp, rất ấn tượng, khiến nó nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Khoảnhkhắc mà nó bắt gặp được niềm hạnh phúc từ đôi bạn trẻ. À, phải rồi,là hạnh phúc, là yêu thương…2. Phố tan tầm đông đúc, tiếng người và tiếng còi xe láo nháo. Mọingười có vẻ ai nấy cũng bận rộn, ai nấy cũng nôn nóng để đi về nhà.Họ – những bà nội trợ, những đức ông chồng, sẽ về với tổ ấm cúc cuvà cùng đàn con sum họp bữa cơm tối. Chẳng thế mà ai cũng có lý doriêng để bon chen từng cen – ti – mét đường đi đấy sao? Chỉ có nó làthảnh thơi, nó thấy mình thảnh thơi chán. Không gia đình, không hòhẹn, không vướng lịch học thêm buổi tối. Thế là cứ từ từ mà đi,không vội. Nếu bụi đường và tiếng ồn không quá khó chịu thì nócũng chẳng muốn về nhà làm gì cho phí hoài cảm hứng lúc này.“Em đang ở đâu thế? Tan học chưa? Ban biên tập đang họp, em vàothư viện một lúc được không?”Tin nhắn báo hiệu rung bần bật bên đùi, nó hý hoáy mở điện thoại rađọc. Giọng điệu anh chủ biên vẫn như thường lệ, hỏi ở đâu, có rảnhkhông nhưng dù câu trả lời thế nào thì chốt hạ vẫn là đến – chỗ –họp. Nó nhún vai, cất điện thoại và quay đầu xe. Dẫu sao thì conđường này cũng đang tắc, quay đầu lại, trở lại trường, chui vào thưviện và nhởn nhơ đợi cho đến khi họp xong cũng là khi đường đượcthông thoáng.- Em có mặt ạ!!!- Ừm. Ngồi đi em. Chúng ta tiếp tục.Nó ngồi cạnh một chị cùng trong ban biên tập, chị này hơi nhướnmày nhìn nó, sau khi phát hiện ra ánh mắt của nó đang đung đưaqua lại và dừng ở đúng chỗ mình thì chị ấy quay đi, như kiểu chột dạvì vụng trộm và bị phát hiện. Nó cười thầm.- Linh, bài của em sao rồi?- Dạ? À, mục truyện ngắn ấy ạ? Em đang thử nghiệm với một seritruyện dài kỳ. Thật ra, cũng chỉ khoảng năm đến sáu kỳ thôi ạ.Không dài quá đâu.-…- Hì hì. Nhưng em chưa hoàn thành xong, mới viết được đến kỳ thứhai.Mặt nó biến dạng, méo xệch. Tuy trên má vẫn còn vương nụ cười nhínhảnh nhưng mắt hơi cụp xuống, lộ rõ vẻ sợ sệt.- Ừm. Vậy thì em cứ tiếp tục đi. Nhưng từ giờ cho đến khi em hoànthành, phải có truyện ngắn thay thế.- Vâng.Tiếng nó lí nhí. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nó, hơi ái ngại. Cóvẻ như họ đang ái ngại thay cho nó thì phải. Nhưng nó có cảm thấyvấn đề gì đâu? Ai làm việc mà chẳng bị sai sót, có ai là không bị nhắcnhở đâu? Huống hồ nó chỉ mới đảm nhiệm vị trí này một tháng. Mộttháng đấy nhé, chẳng phải siêu nhân nên nó không thể gánh vácđược việc vực chuyên mục Truyện Ngắn lên được. Dù sao, nó cũngđang cố gắng cơ mà.Buổi họp kết thúc khi anh chủ biên nói thêm vài lời gì đó dặn dò cácchủ mục. Tất nhiên, trong đó có chủ mụcTruyện Ngắn là nó, nhưng tai nó ù đi, chẳng nghe thấy gì hết cả. Lúcanh chủ biên lại gần, đập đập vai nó, nó mới trở nên ú ớ.- Về thôi! Mọi người về hết rồi!- Ơ… dạ?- Hôm nay em sao thế Linh? Ngồi họp mà em như trên mây ấy.Anh ấy hơi chau mày. Nó muốn ngay lập tức hét lên với anh ấy là:“ĐỪNG CÓ CHAU MÀY NHƯ THẾ! NHÌN KHÓ COI LẮM ANHBIẾT KHÔNG?”Nhưng tất nhiên, nó không thể!Nó lặp lại cái điệu bộ thường ngày của mình, nhún vai và thở dài.- Em không sao. Chỉ hơi choáng thôi.- Em mệt à?- À… không hẳn ạ. Nhưn ...

Tài liệu được xem nhiều: