Danh mục

LỤT LỘI Ở HÀ NỘI

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 194.72 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhà Tí có rất nhiều chuột, chuột to, chuột bé, chuột già, chuột trẻ đủ cả. Sáng ngày ra thì chẳng thấy chúng đâu, nhưng cứ hễ đêm xuống là chúng bắt đầu bạo động. Mỗi đêm Tí ôm mẹ ngủ, đều nghe thấy tiếng lũ chuột. Hôm thì chúng hành quân trên mái tôn để thị uy quần hùng, hôm thì chúng lúc rúc trong các hốc tường để săn tìm kho báu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
LỤT LỘI Ở HÀ NỘILỤT LỘI Ở HÀ NỘI *** Nhà Tí có rất nhiều chuột, chuột to, chuột bé, chuột già, chuột trẻ đủ cả. Sángngày ra thì chẳng thấy chúng đâu, nhưng cứ hễ đêm xuống là chúng bắt đầu bạođộng. Mỗi đêm Tí ôm mẹ ngủ, đều nghe thấy tiếng lũ chuột. Hôm thì chúng hànhquân trên mái tôn để thị uy quần hùng, hôm thì chúng lúc rúc trong các hốc tườngđể săn tìm kho báu. Cũng có những hôm chúng mở đại hội thể thao, từng đôi từngđôi vật nhau chí chóe trong tiếng hò reo của hội đồng nhà chuột. Bao nhiêu đồ ănthức uống, quần áo giày dép đẹp của Tí và mẹ đều bị chuột cắn phá hết cả. Mẹ bảoTí rằng chuột là lũ xấu xa, thích đục khoét tài sản của con người, lại lười biếngchẳng chịu làm ăn nên đáng phải giết hết. Tí ghét chuột lắm, nhưng Tí không sợchuột đâu! Tí ước mơ khi lớn lên sẽ trở thành dũng sĩ diệt chuột. Dũng sĩ Tí sẽ tiêudiệt hết lũ chuột trên thế gian, để không còn giống dơ bẩn chuyên đi phá hoại thànhquả lao động của con người nữa. Nhưng từ giờ đến lúc Tí lớn còn lâu lắm. Cho dù Tí có ăn nhiều học nhiều đếnđâu thì cũng phải mất tới chục năm lận. Thế nên mẹ Tí đã mang về nhà một tiểudũng sĩ diệt chuột. Ấy là một chú mèo. Chú mèo mẹ mang về to béo như một consư tử. Lông nó vàng óng và trên lưng có những cái vằn màu nâu lỗ chỗ trông thậtoai vệ. Mẹ bảo mèo là bạn của con người, biết bắt chuột bắt gián lại không pháhoại bao giờ nên rất đáng yêu. Tí cũng thích chú mèo lắm vì nó hay rúc vào chânTí, cọ cọ bộ lông óng ả của nó vào người Tí. Tí gọi con mèo là Rô. Sau này khi Tíđủ lớn và đủ giỏi dang để làm Người Dơi, thì con mèo sẽ làm Rô-bin của Tí. *** Mấy ngày đầu mới về, Rô bắt chuột rất hăng. Chỉ trong một tuần mà nhà Tí đãbớt hẳn tiếng chuột, đồ đạc cũng ít bị cắn phá hơn hẳn. Rô được việc vậy nên dượccả nhà cưng chiều lắm. Mẹ Tí cho Rô ăn toàn đồ ăn ngon, còn Tí thì năng vuốt veRô hơn. Rô tự nhiên trở thành một công dân cấp cao, một thành viên không thểthiếu của nhà cu Tí. Mẹ Tí rất vui và hãnh diện về Rô. Lúc đi chợ, thay vì khoe Tíhọc giỏi và ngoan ngoãn như ngày xưa, thì mẹ khoe nhà có nuôi con mèo bắt chuộtgiỏi lắm, đáng yêu lắm. Các cô các bác cũng ít hỏi thăm Tí hơn trước. Mẹ dặn Típhải cố gắng học hành, ăn no chóng lớn để bắt chuột giỏi như con Rô. Nhưng Tí cứthắc mắc mãi, tại sao ở trường người ta không dạy Tí bắt chuột? Nếu thầy côkhông dạy Tí bắt chuột thì làm sao Tí bắt chuột giỏi như Rô được? Thời gian sau đó, Rô vẫn bắt được chuột đều đặn nhưng không còn nhiều nhưtrước, mỗi tuần một hai con thôi. Sáng nào Tí đi học cũng thấy trên lòng đườngđầy xác chuột. Tí hỏi mẹ sao trên đường nhiều xác chuột thế, mẹ bảo rằng vì conRô săn chuột ghê quá khiến bọn chuột nhà sợ mà chạy hết ra đường, bị xe cán chếtđấy. Tí không tin, bởi vì đêm đi ngủ Tí vẫn nghe thấy tiếng chân chúng nó lạo rạoở bên trong tường mà. Nhưng Tí vẫn hâm mộ con Rô lắm. Tí mất cả buổi tối để vẽbức tranh “con vật yêu thích” mà cô giáo cho về nhà. Tí vẽ con Rô với cái tai vểnhlên tinh ranh, móng vuốt sắc lẻm và những cái vằn hung dữ đang trong tư thế vồmồi. Bức tranh ấy đẹp đến nỗi Tí chắc chắn mình sẽ được cô giáo chấm 10 điểm. Đêm ấy bọn chuột đột nhiên lại lộng hành trở lại. Tí ôm mẹ đã lâu rồi mà vẫnkhông ngủ được. Tí tự hỏi không biết Rô đâu mà lại để lũ chuột chạy rông như thế.Nhỡ đâu chúng nó ăn hết bánh và sữa thì sáng mai Tí sẽ ăn gì đi học nhỉ? Nếuchúng nó cắn thủng lốp xe thì mai mẹ làm sao chở Tí đi học nhỉ? Hay là chúng nóăn thịt con Rô rồi? Biết đâu… Rồi Tí cũng thiếp đi bên vô vàn những lo lắng lan man, để rồi dậy trễ vào sánghôm sau. Tí cuống cuồng vồ lấy sách vở nhét vào cặp để mẹ chở đến trường. Đếngiờ Mĩ thuật, cô giáo yêu cầu Tí và các bạn nộp bài tập về nhà. Vô cùng hãnh diện,Tí rút bức tranh con Rô trong cặp ra thì thấy nó đã toàn những vết bẩn: những dấuchân chuột lộn xộn, phân chuột nham nhở và những vết nước vàng vàng loang lổ.Tí giật mình sợ hãi nhưng đã muộn rồi, Tí không thể vẽ lại kịp nữa. Cô giáo chấmcho Tí 2 điểm vì vệ sinh kém và thiếu ý thức học tập. Tí khóc nức nở trên đường mẹ đón về. Mẹ bảo đáng ra Tí phải giữ gìn sách vởcẩn thận hơn vì nhà có nhiều chuột. Mẹ càng nói Tí càng khóc. Tí muốn hỏi mẹrằng tại sao nhà đã có con Rô mà còn phải sợ chuột, nhưng Tí không nói được.Con Rô không bắt chuột mẹ cũng không mắng nó. Bây giờ mẹ chỉ thương Rô thôi,mẹ không thương Tí nữa rồi. Nghĩ thế nên Tí càng khóc to hơn, khóc dai dẳng hơn.Tí muốn mẹ thương Tí như trước khi con Rô đến cơ. Tí phải làm sao đây? Đêm ấy Tí không ôm mẹ nữa, cũng trằn trọc không ngủ được. Tí thắc mắc tạisao gần đây con Rô không bắt chuột nhiều như ngày xưa nữa? Ban ngày lúc nàocũng thấy nó nằm tắm nắng, còn đến tối lại chẳng thấy đâu nữa. Tí rất khó chịu vìdù nó chẳng bắt được nhiều chuột nữa mà mẹ vẫn cho nó ăn ngon, vẫn bế và nựngnó mỗi ngày. Còn Tí thì mẹ chẳng đoái hoài g ...

Tài liệu được xem nhiều: