Thông tin tài liệu:
Ma - Ngôi nhà ma trên vùng biển vắngMột buổi tối tháng Chín, sau một ngày lang thang, tôi rời bờ biển đi vào đất liền. Xa xa, tôi thấy một ngôi nhà nhỏ nằm sau một cánh đồng hoang vu dưới ánh trăng non. Từ trong ngôi nhà, một ánh đèn hiu hắt tỏa ra và tôi hướng về ngôi nhà rảo bước.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ma - Ngôi nhà ma trên vùng biển vắng Ma - Ngôi nhà ma trên vùng biển vắngMột buổi tối tháng Chín, sau một ngày lang thang, tôi rời bờ biển đi vào đất liền. Xa xa,tôi thấy một ngôi nhà nhỏ nằm sau một cánh đồng hoang vu dưới ánh trăng non. Từtrong ngôi nhà, một ánh đèn hiu hắt tỏa ra và tôi hướng về ngôi nhà rảo bước. Như conthiêu thân bị hút bởi ánh đèn. Tuy nhiên, là nơi lý tưởng cho bất cứ ai vừa đói, vừa mệtlại vừa lạc đường như tôi lúc đó.Trông thì gần, nhưng thực ra tôi phải đi bộ tới gần mười lăm phút mới đến nơi. Quanhnhà là những bụi cây rậm rạp và cho tới bây giờ tôi cũng không biết làm sao tôi có thểnhìn thấy được ánh đèn. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, mệt nhiều hơn đói, tôi khôngsuy nghĩ gì hết mà chỉ đưa tay gõ cửa. Sau khi gõ mấy lần mà không ai ra mở cửahoặc trả lời, tôi đánh liều xô nhẹ cánh cửa. Cánh cửa cũ kỹ với cái bản lề sét rỉ kêu lênken két như muốn kháng cự nhưng vẫn từ từ mở ra.Tôi bước vào một căn phòng thật rộng, dường như chạy dài suốt cả ngôi nhà. Một câyđèn dầu lớn cháy sáng trên một mặt bàn lớn. Trên tường là một cái đồng hồ quả lắc cũkỹ. Quanh phòng là mấy cái cửa sổ long lanh ánh cỏ. Tôi vừa toan lên tiếng hỏi xem cóai trong nhà hay không thì từ phía cuối phòng, một người đàn bà xuất hiện tiến về phíatôi. Đó là một người đàn bà mập mạp nhưng di chuyển thật lẹ làng và nhất là khônggây một tiếng động nào. Trong sự im lặng đó, tôi chỉ nghe những tiếng tích tắc của cáiđồng hồ trên tường.Tôi lên tiếng:- Chào bà. Tôi là một du khách bị lạc đường. Thấy ánh đèn nhà bà nên tôi tới đây xinbà vui lòng cho ở tạm một đêm. Thưa bà, có phiền gì không ạ?Người đàn bà không đáp mà chỉ mỉm cười lắc đầu. Tôi hơi rùng mình khi thấy nụ cườicủa bà ta khiến đôi môi nhỏ xiù như bị chôn vùi trong cái lỗ miệng đen ngòm. Tuynhiên, điều khiến tôi kinh hoàng hơn là hình như tóc tai bà ta dính đầy đất cát.Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn bà phốp pháp như thế. Bà ta thở phì phò nhữnghơi ngắn và chính tiếng thở của bà khiến tôi cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng bà ta làmột người bằng xương bằng thịt, nếu không, có lẽ tôi đã bỏ chạy ra ngoài rồi. Lý dođơn giản là căn nhà nhìn từ xa đã có vẻ ma quái, bây giờ ở bên trong, bầu không khí lạilạnh lẽo như một nhà mồ.Vẫn không nói một lời, người đàn bà to béo mở một cái tủ nhỏ ở góc nhà, lấy ra mộtkhúc bánh mì, một miếng phó mát và một chai nước táo. Đặt tất cả những đồ ăn thứcuống đó lên bàn, bà ngồi xuống cái ghế đối diện quan sát trong khi tôi làm công việcphục vụ bao tử.Tuy ruột gan cồn cào, tôi cảm thấy khúc bánh mì cứng như khúc gỗ, miếng phó mát lụnvụn hình như hơi mốc và hơi chuạ Tôi cố nhai trệu trạo rồi đưa chúng xuống bao tửbằng những ngụm nước táo hình như đã lên men từ lâu rồi. Trong lúc ăn uống, thỉnhthoảng tôi lại liếc nhìn người đối diện, và lần nào cũng thấy bà ta cũng nhìn tôi chămchăm với ánh mắt thích thú và nụ cười ma quái.Rồi bà ta đứng lên đi quanh phòng, kéo những tấm màn cửa sổ ra kêu xoèn xoẹt. Xongđâu đấy bà biến mất. Vừa ăn nốt những miếng cuối cùng tôi vừa nghĩ rằng có lẽ bà tađi chuẩn bị phòng ngủ cho tôi, một người khách bất ngờ và bất đắc dĩ. Tôi không nhớkhi đó tôi có ý nghĩ là bà ta sẽ đòi tiền phòng hay không. Tôi chỉ nhớ là sự tiếp đãi nồnghậu trong im lìm của chủ nhân khiến tôi hơi thắc mắc, có lẽ phải nói là hơi chột dạ mớiđúng. Tại sao, tôi không biết. Tôi chỉ nhớ là mình tự hỏi Có nên chạy ra khỏi ngôi nhànày hay không khi còn có thì giờ?.Nói ra thì có vẻ hơi kỳ cục, nhưng thực ra đó là ý nghĩ của tôi lúc đó, có lẽ bị thúc đẩymột phần sau khi có cảm tưởng là bà ta vừa cho tôi ăn mấy cục đất khộ Nhưng rồi tôiquyết định ở lại. Trong khi chờ đợi, tôi quan sát căn phòng. Đó đây những cây xàngang xệ xuống thật thấp khiến những ai vô ý có thể bị đụng đầu. Mạng nhện giănghầu như khắp nơi khiến tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao chủ nhân lại có thể để nhưvậy được.Rồi tôi nhìn cái đồng hồ quả lắc trên tường. Đó là loại đồng hồ mà trước đó tôi chưa hềnhìn thấy bao giờ vì là loại đồng hồ rất cổ. Tôi biết nó sẽ đổ chuông bất cứ lúc nào vìlúc đó đã gần mười giờ. Tuy nhiên tôi không được nghe tiếng chuông đồng hồ vì bà tađã trở lại không lâu sau đó và ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi nghe những tiếng tích tắc cuốicùng khi đi qua một khung cửa cuối phòng trước khi theo người đàn bà mập mạp điquanh co qua không biết bao nhiêu hành lang nhỏ trong căn nhà lạ lùng này. Nhìn bà tađi phía trước, tôi có cảm tưởng như đó là một khối sương mù dầy đặc tròn trịa đanglăn.Cuối cùng bà ta đưa tôi vào một căn phòng rộng, bên trong đã có sẵn saù bảy cây nếncháy sáng. Ba cây nến lớn được gắn trên một cái bàn rộng rãi nằm ở giữa phòng. Haicây nến nhỏ hơn gắn trên một cái tủ nhiều ngăn và một cây nữa được đặt trên một cáighế ở một góc phòng gần một cái giường đôi bằng gỗ có lẽ còn lớn hơn cả loại giườngking size.Đặc điểm của căn phòng này là tất cả đồ đạc đều lớn một cách bất thường, có lẽ cũngbất thường như người đàn bà to béo. Một điểm lạ lùng khác nữ ...