Khoảng một năm trở lại đây, tôi thấy anh bạn Umberto ba mươi sáu tuổi, anh là thợ in, là người xuất bản sách, anh vẽ cũng khá. Có thể nói anh là một tri thức. Tuy nhiều mặt anh lại giống như một võ sĩ quyền anh: rộng, vững, chắc, với vẻ cau có rất dễ gây cảm tình, nhưng đôi mắt nhỏ của anh long lanh ánh thông minh và lòng tốt. Một trái tim trong trắng ngây thơ, nhưng đồng thời tính khí lại mạnh mẽ và độc đoán. Mặc dù anh ít tuổi hơn tôi, nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ma ThuậtMa Thuật Sưu Tầm Ma Thuật Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012Khoảng một năm trở lại đây, tôi thấy anh bạn Umberto ba mươi sáu tuổi, anh là thợ in, là ngườixuất bản sách, anh vẽ cũng khá. Có thể nói anh là một tri thức. Tuy nhiều mặt anh lại giống nhưmột võ sĩ quyền anh: rộng, vững, chắc, với vẻ cau có rất dễ gây cảm tình, nhưng đôi mắt nhỏcủa anh long lanh ánh thông minh và lòng tốt. Một trái tim trong trắng ngây thơ, nhưng đồngthời tính khí lại mạnh mẽ và độc đoán. Mặc dù anh ít tuổi hơn tôi, nhưng một tình bạn tuyệt đẹpđã nảy sinh giữa chúng tôi, bởi chúng tôi tin cậy nhau và có mơ mộng như nhau. Một sự tình cờtrong công việc đã đưa chúng tôi lại với nhau, và rồi chúng tôi có thói quen tìm gặp nhau mỗibuổi tối, mặc dù Umberto đã có vợ. Nhưng vợ anh là một phụ nữ hiền lành chẳng có gì nổi bật.Thế đó. Gần một năm nay, các cuộc gặp của chúng tôi bắt đầu thưa đi. Umberto có những việckhẩn cấp, những cuộc hẹn công việc, và luôn luôn có một vài cớ mới. Những lần hiếm hoi tôi“tóm” được anh, anh hình như đang ở trên cung trăng, bồn chồn, lo âu, cố chấp. Vậy mà hồixưa anh vui vẻ cởi mở là thế. Tôi hiểu rằng có một nỗi phiền muộn đang giày vò anh. Nhưng tôikhông hỏi. Nếu anh, bản tính thành thật, mà đã không nói, thì có nghĩa là có một lý do quantrọng buộc anh phải im lặng. Sẽ chẳng hay ho gì nếu tôi lại đi cố gặng hỏi anh để biết. Cho tớibuổi tối - tôi nhớ hôm đó trời mưa - anh nắm lấy tay tôi và bằng giọng khác hẳn, như là sợ sệt,có thể nói là một giọng trẻ con, anh bảo tôi:- Tôi gặp chuyện khổ tâm anh ạ.À! Tôi đã hiểu, nhưng vẫn làm như chưa hiểu gì:- Chuyện gì thế?Anh nhìn tôi với vẻ cầu khẩn:- Một phụ nữ, - anh nói lí nhí.- Tôi cũng đoán thế.Người đàn ông đang ở tuổi sung sức, tự tin, đầy nghị lực và ý tưởng, nhiệt tình và mau lẹ cónhững quyết định sáng suốt trước mọi hiểm nguy nghịch cảnh, vậy giờ đây trở thành con sâu tộinghiệp đang run rẩy.- Nhưng, cô ta yêu anh chứ?- Không.Trang 1/5 http://motsach.infoMa Thuật Sưu Tầm- Vậy biết làm sao?- Chính vì thế tôi mới “đau”. Rồi với vô vàn những chi tiết vớ vẩn và nhạt nhẽo, anh kể cho tôinghe cô ta là ai, đối xử với anh thế nào, tại sao lại đến nông nổi anh không thể nào sống thiếucô ta. Tóm lại, đó là một trong những câu chuyện đáng thương hại có tới hàng ngàn vạn trongcái thế giới khốn khổ của chúng ta. Nhưng Umberto ý thức được tình huống phi lý ấy, anh thìsay đứ đừ còn cô ta thì dửng dưng. Anh nói rằng cô ta xinh đẹp, đúng thế, nhưng anh ta khôngtìm cách biến cô thành nữ thần như những người đàn ông khác vẫn làm trong những trường hợptương tự. Ngược lại, anh mô tả cô ta là độc ác, với một trái tim rắn như đá. Nhưng anh khôngsao từ bỏ được cô ta. Tôi hỏi:- Quả thật anh tin rằng anh không thể bỏ nổi cô ta?- Bây giờ thì không.- Nhưng anh hiểu rõ rằng một người đàn bà như anh tả ...- Nàng đang đưa tôi đến chỗ chết, anh muốn nói thế chứ gì. Tất nhiên tôi ý thức được, nhưng...Hai ngày sau tôi làm quen cô ta, ở trong xưởng của bạn tôi, ngồi trên đi văng. Rất trẻ, mộtgương mặt lanh lợi như một bé gái, một làn da mịn và căng bởi sự tươi mát khó tả của tuổi trẻ,mái tóc đen và dài cuốn lại trông kỳ lạ, than hình mảnh mai thiếu nữ. Đẹp? Tôi không biết. Tuynhiên, đây hẳn là một kiểu khác thường, vừa dung tục lại vừa lịch sự. Nhưng giữa dáng vẻ cô tavà những điều Umberto kể với tôi có một sự mâu thuẫn không thể vượt qua. Tất cả mọi cái ở côta đều toát lên sự vui vẻ, vô tư lự, niềm vui sống, một thái độ phớt đời, hoặc ít ra nó cũng là cảmgiác của tôi. Với tôi, cô ta rất tử tế. Vừa líu lo vừa nhìn tôi, cặp môi cô ta mở ra trong một nụcười tinh nghịch. Thậm chí cô ta có vẻ cố ý làm như thế. Như muốn chinh phục tôi. Và cô takhông để ý gì đến Umberto, coi như anh không có ở đó. Còn Umberto thì ngồi dưới chân mặtđần ra ngắm cô ta, với một nụ cười gượng gạo trên môi. Với một cử chỉ khiếm nhã tuyệt vời,Lunella sửa lại váy, để thoáng thấy được hơn mức cho phép một chút. Rồi cúi đầu, dáng khiêukhích, như một cô bé nữ sinh xấc xược:- Ông có biết tôi là ai không? Tôi là một cơn gió xoáy, - cô ta bảo tôi - tôi là một con ốc biển, tôilà dãy cầu vồng. Tôi là... tôi là một đứa tuyệt diệu.Và cô ta cười, trông rất sung sướng. Đúng vào lúc đó, tôi cảm thấy ở đằng sau những trò đổngđảnh trẻ con kia là một khả năng dối trá vô hạn và được giám sát rất chặt. Tôi không thể giảithích tại sao. Đó gần như là một cảm giác có tính thể chất. Cuối cùng, cô ta quay sang Umberto:- Mocci, - cô ta yêu cầu với một nụ cười mơn trớn nhất, - nào, hãy nói: con sóc bé nhỏ của tôi...Umberto lúc lắc đầu nửa sung sướng nửa bối rối.- Kìa, Mocci, nói đi: con sóc bé nhỏ của tôi thuộc về tôi...Tôi nhìn cô ta. Với một vẻ ngây ngô, Umberto thì thầm:- Con sóc nhỏ của tôi...- Thuộc về tôi, - cô ta khích lệ.Trang 2/5 http://motsach.infoMa Thuật Sưu Tầm- Con sóc nhỏ của tôi thuộc về tôi, - Umberto chịu thua nói.Thế là Lunella chúm cặp môi yêu kiều lại có lẽ để bắt chước nhân vật nào đó thế giới các nhânvật của Walt Disney: “Squliz... Squalls”, cô ta điệu bộ trong vai một cô bé, và niềm thích thúđược sở hữu của cô ta lạnh lùng đến nỗi tôi sởn cả gai ốc.Lát sau, khi cô ta đã về, tôi hỏi Umberto:- Tại sao cô ta gọi anh là Mocci? Anh có hiểu là cô ta hạ thấp anh đến mức nào không?- Ồ! - Anh nói. - phải bỏ qua cho nàng. Nàng là một đ ...