Thông tin tài liệu:
1 Đêm những ngọn gió lào thổi vù vù ngoài cây phượng già. Còn nó với đôi mắt đen tròn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ vào khoảng trời tối mịt. Những hình ảnh của lúc trưa đang từ từ chạy qua dòng suy nghĩ của nó. Đó là sự ám ảnh về một nỗi mặc cảm thì đúng hơn. Nếu như khi ấy nó mạnh dạn bước đến chào Nam như một người bạn cùng lớp thời phổ thông thì sao nhỉ? Chắc Nam lúc đó sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt hết sức kinh ngạc mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MẶC CẢM MẶC CẢM1 Đêm những ngọn gió lào thổi vù vù ngoài cây phượng già. Còn nó với đôimắt đen tròn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ vào khoảng trời tối mịt. Nhữnghình ảnh của lúc trưa đang từ từ chạy qua dòng suy nghĩ của nó. Đó là sự ámảnh về một nỗi mặc cảm thì đúng hơn. Nếu như khi ấy nó mạnh dạn bướcđến chào Nam như một người bạn cùng lớp thời phổ thông thì sao nhỉ? ChắcNam lúc đó sẽ nhìn nó bằng một ánh mắt hết sức kinh ngạc mà thốt lên rằng:“Ôi! Bí thư! Nam nghe nói bí thư đã đậu hai trường đại học liền một lúc, saobây giờ lại làm ở quán cơm này vậy?”. Một câu hỏi như chứa một phầnkhinh bỉ lẫn mỉa mai. Bởi lẽ ngày xưa nó luôn là người đứng đầu lớp vềthành tích học tập còn Nam , một kẻ chỉ biết ăn chơi lêu lổng. Cuộc đời cónhiều cái thật trớ trêu khi một con người luôn cố gắng chăm chỉ học hành, vàcũng đã từng đậu liền hai trường đại học như nó thì chẳng thể nào có đượcmột cuộc sống hạnh phúc. Còn với Nam một kẻ chẳng chịu học hành, thậmchí ngày xưa khi mỗi lần tới các kì thi là nó lại được xếp ngồi gần cho cậu takiếm điểm thì lại nghiễm nhiên bước vào cổng trường đại học. 2 Mỗi lầnnghĩ về những chuyện như thế thì nước mắt của nó lại cứ tự trào ra và lúcnày đây cũng vậy. Có người bảo thời gian như một liều thuốc an thần sẽchữa lành mọi vết thương trong tâm hồn của mỗi con người nhưng riêng vớinó thì ngược lại. Vì đã gần hai năm trôi qua, kể từ sau cái ngày nó quyếtđịnh sẽ không trở thành một tân sinh viên mà phải chuyển sang một conđường khác, thì những nỗi bứt rứt, những sự mặc cảm khi không dám gặp lạinhững người bạn thời đi học vẫn còn đeo bám như hình với bóng trong đầunó. Đôi khi nó tự hỏi tại sao gia đình mình phải sống trong cảnh nghèo khổtúng thiếu mãi đến vậy? Tất cả chỉ tại ngày xưa nó thương năm đứa em nheonhóc sẽ vì nó mà có thể bị thôi học, thương người mẹ gầy guộc sẽ vì nó màphải tảo tần hôm sớm bên gánh rau dưa và thương người cha già sẽ vì nó màphải chở thêm một người khách nữa, mặc cho những giọt mồ hôi ướt đẫmtrên chiếc áo sơ mi đã bị ố vàng giữa trưa hè nắng cháy để kiếm từng đồngxu lẻ gửi cho nó trọ học. Nên nó mới không cam lòng bước chân ra đi. 3Đang miên man trong dòng suy nghĩ, bất chợt nó cảm giác có một cánh tayđang vòng qua người. “Chị à, hết năm mười một này xong em sẽ xin nghỉhọc, vô nam kiếm việc làm, để sau này mấy đứa còn lại được học tới nơi tớichốn. Chứ nếu không mai mốt lỡ em thi đậu lúc ấy mấy đứa sẽ phải nghỉ họcthì sao? Em nghĩ kỹ rồi chị ạ, thà là nghỉ học bây giờ còn hơn sau này giốngchị, em sợ mình sẽ không chịu nổi đâu!”. Nằm nghe giọng thì thào thỉnhthoảng lại có một tiếng nấc của em gái, khiến trong lòng nó lại càng nhóiđau nhiều hơn… Cố kìm nén để cho tiếng khóc không phát ra thành tiếng rồinó mới nói: “Cái ngày chị quyết định thôi học thì chị đã tự thề với chínhmình rằng, sau này nhất định những đứa em còn lại của mình phải được họcđến nơi đến chốn. Thậm chí còn phải học cả phần còn lại của mình nữa!”.Câu nói vừa kết thúc thì cũng là lúc hai bên khóe mắt của nó tuôn trào khôngthôi. Im lặng vài giây nó lại nói tiếp trong nghẹn ngào: “Phải cố thôi em ạ!Chị không muốn sau này em sẽ giống chị, cứ mỗi lần thấy những người bạncũ là chị không dám ngước nhìn. Tủi thân lắm chứ, khi ngày xưa mình luôndẫn đầu lớp rồi đã từng đậu liền hai trường đại học. Vậy mà giờ lại… ừ, thìtất cả chỉ vì nhà mình quá nghèo xong nhất quyết chị phải cố làm sao để mấyđứa không bỏ học giống mình đâu!” Giọng nói đầy ắp niềm hy vọng của nóđã đưa cô em gái chìm vào giấc ngủ từ bao giờ chẳng hay. Chỉ còn mình nóvới bóng đêm và những nỗi phiền muộn lo lắng chồng chất đương bao phủlấy căn nhà nhỏ bé kia… 4 Dòng chảy bất tận của thời gian như một mũi têncứ mải miết lao về phía trước và nó vẫn hết ngày này đến ngày khác, tất bậttừ 5h sáng tới 10h tối bên quán cơm. Thế rồi vào một buổi trưa: “Xin lỗi,con có phải là…”. Nó đặt đĩa thức ăn xuống bàn để ngước nhìn người kháchnọ, bất ngờ ông ta nắm lấy tay nó và nói lớn: “A! Đúng con là bạn cùng lớpngày xưa của thằng Nam rồi!”. Đôi mắt nó căng ra hết sức: “Hình như bác làba của Nam , phải không ạ?”. “Ừ! Nhưng sao con lại làm ở đây vậy?”. Nghỉmột lát ông ấy tiếp lời: “Thế bác tưởng bây giờ con đang học trong Đà nẵnghay Huế rồi chứ!” Nó bỗng cúi hẳn mặt xuống và đáp: “Nhà con không cóđiều kiện nên con buộc phải rẽ qua một con đường khác, để sau này còn locho mấy đứa em”. Đôi mắt đượm buồn của nó đã khiến ông khách kia bỏ dởchén cơm xuống bàn. Thoáng nhận ra một điều gì đấy ái ngại, nó liềnchuyển giọng vui vẻ: “À trường Nam nghỉ hè sớm quá bác há. Vì ngày hômqua cháu thấy cậu ấy vào đây, nhưng lúc đấy khách khứa nhiều quá nên cháukhông tiện hỏi chuyện được!”. Dường như khi nghe xong câu hỏi của nó, thìnỗi buồn càng lộ rõ trên khuôn mặt ông ta, bỏ hẳn đôi đũa xuống kế tiếpném ra một hơi thở dài đầy sự chán chường thất vọng, rồi ông tiếp tục nói:“Nó bị đuổi học rồi con ạ. Ở đời có nhiều chuyện thật quá trớ trêu. Ngày xưanhờ con kèm ...