Cá tràu mắc nợ thòngđong Nuôi ăn học cực lòng mẹcha (Ca dao) Chiều. Mưa xối xả từng cơn, gió lồng lộn giẫy lên như một kẻ khùng trong cơn điên loạn. Mưa đổ ràn rạt lên mái tôn tạo nên những âm thanh chói lói rồi hắt vào trong căn phòng trọ chừng 8 mét vuông từng vụm nước. Trên mép giường nơi góc căn phòng, hắn ngồi bó gối, mắt gườm gườm nhìn ra phía cánh cửa đang rung lên từng nhịp theo gió. Một lát, hắn lại chống tay duỗi người rồi bỏ thõng một chân xuống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mắc nợ thòng đong Mắc nợ thòng đong TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN HỒNG GIANGCá tràu mắc nợ thòngđongNuôi ăn học cực lòng mẹcha(Ca dao)Chiều. Mưa xối xả từng cơn, gió lồng lộn giẫy lên như một kẻ khùng trong cơn điên loạn.Mưa đổ ràn rạt lên mái tôn tạo nên những âm thanh chói lói rồi hắt vào trong căn phòngtrọ chừng 8 mét vuông từng vụm nước.Trên mép giường nơi góc căn phòng, hắn ngồi bó gối, mắt gườm gườm nhìn ra phía cánhcửa đang rung lên từng nhịp theo gió. Một lát, hắn lại chống tay duỗi người rồi bỏ thõngmột chân xuống dưới sàn nhà ướt lép nhép. Hắn buông một tiếng thở dài, tiếng thở dàinghe rất sâu tưởng như rút hết không khí từ lồng ngực của hắn.Có tiếng động lịch kịch rồi cánh cửa mở hé ra. Một mái tóc dài đẫm nước thò vào phòng,tiếp sau là một thân hình phụ nữ gầy lẵng nhẵng bó sát vào bộ quần áo sũng nước.- Sao ngu vậy, không biết đợi cho ngớt mưa rồi hãy về à? – Hắn quạu cọ.- Đợi ngớt mưa thì đến sáng mai à! – Ả đàn bà vừa lột bộ quần áo sũng nước vừa lầmbầm.Ả nói dứt câu thì bộ quần áo ướt cũng được vo tròn lại và ném toẹt vào góc nhà. Trênđường bay của cú ném, những sợi dây loằng ngoằng của chiếc áo ngực bung ra mắctoòng teng vào tay lái chiếc xe đạp cũ dựng ở sát vách trông rất nghịch mắt.Hắn nhổm người một chút, thủng thẳng co chân ngồi khoanh lại trên giường rồi hất hàmvề phía ả đàn bà khi đó đang trần như nhộng:- Thế nào, có kiếm được cái cứt gì không?- Mưa gió thế này, đứa nào nó ngu gì mà thò mặt ra đường cho mình thịt nó! - Ả nói thếnhưng rồi bỗng lại bật cười hi hí rất khoái trá. – Nhưng mà có cái này!Ả bước vội về phía góc nhà, nơi bộ quần áo ướt đang nằm tơ hơ. Ả bới bới vài cái rồinhặt lên cái quần sịp, lộn ngược và móc từ trong đó ra một tấm thẻ từa tựa như cái chứngminh nhân dân. Hắn nhướng mắt, đưa tay ra giật vội lấy:- Gì đây?- Xem đi rồi biết!Hắn lật qua lật lại, đọc rành rọt: “Thẻ hội viên Hội nhà văn…”. Hắn chun cái mũi lại khịtkhịt vài cái rồi quăng toẹt cái thẻ xuống mặt chiếu:- Cái của khỉ này thì làm được cái đếch gì!- Hứ, sao bảo thông minh lắm mà hôm nay lại đần thối ra thế!Ả đàn bà khi đó đã mặc xong bộ quần áo khô được lấy ra từ cái thùng nhựa đặt ở gầmgiường. Ả bước tới, ghé đít ngồi lên mép giường, đặt tay lên vai hắn, hạ giọng ra vẻ quantrọng:- Tôi đội mưa mò theo lão này về tận nhà rồi. Nhà lão to vật vã, giàu tú hụ ra.- Giàu thì làm cứt gì! Nó cho mình à? Càng cái loại nhà giàu thì nó càng cú đỉn.- Hôm nay ốm rồi hay sao mà đầu óc chậm hiểu thế? - Ả đàn bà đưa tay giúi đầu hắnxuống. – Cái này ngày mai mang đến nhà rồi bắt lão ấy chuộc mà chả được vài trăm à!Cái mặt hắn chợt tươi lên hơn hớn, tiếng cười phát ra từ cổ họng nghe lục khục rất quáidị:- Đúng rồi, cái bọn nhà văn là hay sĩ rởm lắm, mất cái bùa này thì lấy cái chó gì mà đemra khoe với thiên hạ; với lại bọn ấy cũng chả muốn cho ai biết là mình bịmất thẻ đâu, cómà muối mặt à! Ừ hứm, rồi sẽ ra vấn đề đây!...Hắn cẩn thận nhét tấm thẻ vào túi quần rồi cài khuy lại. Bên ngoài, trời vẫn mưa xối xảnhưng gió đã dịu đi, không còn lồng lộn lên như lúc trước. Ả đàn bà ngồi xổm dưới sànnhà, xoay lưng lại phía hắn, trước mặt là một cái bếp than cháy nghi ngút.***Chưa đến 7 giờ sáng, hắn cùng ả đàn bà đã có mặt trước cánh cổng sắt sơn màu huyết dụcủa một ngôi nhà sang trọng. Ngôi nhà nằm ngay trên mặt tiền một con phố lớn nhưngcửa đóng imỉm chứ không bày ra kinh doanh thứ gì. Hắn lẩm bẩm: “Rõ phí, phải tay ôngthì có mà vơ bộn tiền!”. Ả đàn bà từ phía sau bước sát đến đưa khuỷu tay huých vào lưnghắn giục giã:- Bấm chuông đi! Chứ còn đợi người ta ra mời vào nữa chắc!Hắn với lên cái núm nhựa màu đỏ gắn bên cạnh cổng. Thay cho tiếng chuông là giai điệucủa bản nhạc “Thư gửi Ê ly” mà hắn đã nghe quen ở quán cà phê Minh Đạt nơi thườngngày hắn hay lai vãng. Cái đầu hắn gật gù theo tiếng nhạc, bàn chân trái xỏ trong mộtchiếc dép giả da cũ sờn cũng nhóng lên nhóng xuống nhịp nhịp.- Gì mà nhấn chuông liên hồi vậy mấy người? Nhả ra cho bớt chói lỗ tai dùm đi!Hắn giật mình rút tay về. Cánh cổng kêu lạch xạch xủng xoảng rồi được mở hé ra. Mộtcái đầu đàn bà tóc uốn lù xù được gá trên một thân hình béo ục ịch nặng nề ló ra sau cánhcổng. Chả hiểu sao khi ấy hắn lại cuống lên nói ríu cả lưỡi:- Tôi…tôi… bọn tôi… muốn gặp ông… Duy Hòa.- Duy Hòa nào ở đây mà tìm?- Ông nhà văn… ở nhà này…- Văn vẻ gì ở nhà này! Mấy người có bình thường không vậy? – Bộ tóc uốn xù lui vàosau cánh cổng.- Chờ tý đã bà chị! – Hắn loay hoay cởi khuy túi quần móc ra chiếc thẻ rồi gí vào trongcánh cổng. – Là ông này đấy!- Lão này hả? Chiều qua tới đây xin tiền rồi về luôn mà! – Giọng nói đổi tông, kéo dài rachua lè: - Nhà văn nhà thơ gì cái hạng ấy, có mà trấn lột thì có! Tìm cách moi bằng đượctiền trong túi người ta ra thì mới chịu để yên!Cánh cổng sắt đóng sầm lại ngay sát mặt hắn. Hắn quay người trở bước, nhìn ả đàn bàđang đứng ngây ngúa ra ở đó, hắn thấy cáu tiết liền cầm ngay cái thẻ ném tẹt vào mặt ảrồi cun cút bước vội đi tựa như bị ma đuổi. Ả đàn bà tẽn tò đứng cúi mặt rồi cũng rảobước theo hắn. Đi được dăm bước thì ả ngần ngừ dừng lại. Ả ngoái nhìn lại về phía chiếccổng sắt màu huyết dụ, và nơi đó, ngay dưới mặt đất, tấm thẻ của nhà văn Duy Hòa nằmchỏng chơ, lạc lõng. Một hai phút trôi qua, ả đàn bà quả quyết bước tới nhặt tấm thẻ lên,phủi bụi rồi cẩn thận nhét nó vào trong lai quần.***Xe buýt giờ cao điểm, người đông như nêm cối. Hành khách trong xe ai nấy dáng vẻ đềumệt mỏi, nhăn nhó. Xe vừa trờ tới trạm, còn chưa kịp dừng hẳn thì đã có người ở trênnhảy xuống. Người ở phía dưới trạm chờ cũng xăm xắn đứng lên dồn cả vào cửa xe. Hắnlanh lẹ len lên với cái tay cầm trên cửa xe rồi lấy sức đu mình lên chen vào bên trong xe.Những người phía sau hắn khó nhọc theo nhau bước lên từng bậc cửa. Khi người kháchcuối cùng bước lên và còn đang ngó nghiêng tìm cho mình một chỗngồi, thì bỗng ở hàngghế cuối xe có tiếng la lớn:- Cướp ...