Danh mục

Mái ấm miền hoang dã

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 243.29 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đứng dựa cổng Phatima, Thạnh bồi hồi nhìn theo tấm lưng thon gầy của má xa dần. Chiếc xe dừng lại bên đường, má leo lên một cách khó nhọc khiến vài hành khách trên xe giúp đỡ má lên. Thạnh ứa nước mắt! Thương mẹ nhiều năm qua không kể xiết bao lần lặn lội đi thăm con, hết trại nầy đến trại khác! Hễ vào trại được chăm sóc, là h?t cai nghiện. Nhưng khi trở về dòng đời thì “ngựa quen đường cũ”, không cưỡng nổi. Rồi lai bị gom! Mới rồi má lên thăm, làm xốn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mái ấm miền hoang dã Mái ấm miền hoang dã TRUYỆN NGẮN CỦA THANH GIANGĐứng dựa cổng Phatima, Thạnh bồi hồi nhìn theo tấm lưng thon gầy của má xa dần.Chiếc xe dừng lại bên đường, má leo lên một cách khó nhọc khiến vài hành khách trên xegiúp đỡ má lên. Thạnh ứa nước mắt! Thương mẹ nhiều năm qua không kể xiết bao lầnlặn lội đi thăm con, hết trại nầy đến trại khác! Hễ vào trại được chăm sóc, là h?t cainghiện. Nhưng khi trở về dòng đời thì “ngựa quen đường cũ”, không cưỡng nổi. Rồi laibị gom! Mới rồi má lên thăm, làm xốn xang lòng anh thêm là chuyện thằng em trai vừacưới vợ. Nhìn tấm ảnh màu: cô dâu, chú rể trang phục lộng lẫy xinh đẹp trong khungcảnh hôn lễ tại nhà, Thạnh mừng bao nhiêu càng buồn cho thân phận mình bấy nhiêu.Nhớ đến tuổi tác còn ít năm nữa là đến tứ tuần, Thạnh giật thót! Chưa phải già mà thânthể gầy nhom, da sạm đen, tay chân sần sượng không còn một đường gân nào, coi gầnnhư ông già! Vào trại Phatima lần nầy là thứ tư, tuy cai nghiện dứt, ăn uống khá, nhưngsự cường tráng và khuôn mặt tròn đầy, đẹp trai năm xưa giờ tàn tạ mất rồi! Gần như cơn đau điếng, nỗi buồn của Thạnh tê dại rồi thâm trầm. Quá khứ nghiệnngập, cát bụi như nước đục được lóng phèn chua chát mà trở nên trong. Đời sống tinhthần, tình cảm phục hồi, cơ thể cũng được khoẻ lên. Ít lâu sau, Thạnh được trại cấp giấytrở về nhà. Một cuộc đời gần mười tám năm (kể từ tuổi hai mươi), bất biết gia đình. Thạnh trở vềtrong nỗi mừng vui trào nước mắt đối với má. Ôm tấm thân gầy của Thạnh, má bệu bạo: - Con ơi! Má ngày một già. Em con đã có gia đình. Má chỉ còn lo mình con. Bấy lâucon sa đà vào nghiện ngập, lêu lổng, má cảm thấy có lỗi với vong hồn ba con, bởi bổnphận làm mẹ không tròn, má khổ sầu đêm ngày! Thôi lần này về ráng tu tỉnh, để rồi má lovợ cho con, đặng con có yên phận má mới vui lòng nhắm mắt. Bồi hồi tận gan ruột, nước mắt Thạnh tuôn dòng: - Cha từng qua những nhà tù đế quốc. Anh đi bộ đội hy sinh. Mẹ là cán bộ giao liên.Em giờ kỹ sư, đã lập gia đình. Ôi, gia đình tử tế như vậy mà có đứa con từng vào tù…ta! Vì ân hận mà đau khổ tưởng có thể chết được. Thạnh bước lại bàn thờ, gạt nước mắtnhìn ảnh cha rồi ảnh anh. Nén nhang thắp lên cho người thương quá cố càng không cầmđược nước mắt. Người mẹ hởi lòng, dỗ dành Thạnh như thời còn bé, bảo đi tắm rửa rồihối nàng dâu đi chợ mua thức ăn ngon về làm bữa cơm đoàn tụ; mừng cho ông anh chồngtừ nay làm lại cuộc đời. Lúc lên mâm, má ngồi gần Thạnh, gắp thức ăn bỏ vào chén chocon, đứa con gần bốn mươi tuổi đầu mà tưởng như hồi còn thơ dại! Dẫu có chua cháttrong lòng má cũng cố mà dẹp đi, để mà mừng! Thạnh đón nhận tình thương ruột thịt củamẹ, của em lại chan nước mắt vào chén cơm; Nguyện lòng cho dù thần tiên quyến rủ haygươm dao kề cổ cũng không sao lung lạc được đâu!***Đời lang bạt những năm dài, lần nào trở về với tổ ấm cũng làm Thạnh lạ lẵm, như từ đôhội ồn ào rơi vào vùng đồng quê tĩnh lặng, khiến từ cõi sâu tâm hồn bao nhiêu nỗi niềmthức dậy. Lần nầy càng làm xao động hơn là sự hiện hữu của căn phòng hạnh phúc ngaytrong nhà vẫn yên lặng. Ngoài phố khuya vẫn yên lặng, phòng bên mẹ cũng thao thức,nghĩ đám nầy, dọ đám khác. Nhưng vợ đâu sẳn mà cưới cho nó liền ngay được…VớiThạnh thì đâu chỉ riêng điều đó. Mặc cảm cuộc đời tàn, cuộc đời hết xài, cuộc đời báo côluôn đè nặng tâm tư, luôn dày vò anh. Thế là như một căn bịnh . Thạnh đâm sợ hãi vềđêm, sợ tĩnh lặng không gian mà cũng sợ tỉnh táo tâm hồn, đầu óc. Rồi trong đêm nọ, mộtlàn hương ngào ngạt len vào cửa sổ, dựng anh ngồi lên. Mùi hương vừa như nước hoavừa như khói ma túy. Nhưng khi định thần thì chẳng nghe thấy gì. Ảo giác lập đi lập lại.Thạnh sa vào cõi mộng du tự bao giờ, đến khi tỉnh cơn thì không còn ở nhà mình nữa.Anh nhận ra một người con gái đang ôm mình ngủ vùi. Hoá ra là Phù Dung, cô bồ cũ.Lạc thú của chuyện đi mây về khói đặt bạn tình đứng sau. Bởi bất biết trời đất thì cũngbất biết ngày mai và gia đình, hơi đâu mà chung thủy. Nhưng với Dung và Thạnh thì họkhông bỏ nhau, mặc dù chẳng ràng buộc lẫn nhau. Họ lắm mánh để kịp thời tách ra, tháora khi bị gom vào trại. Nhờ vậy người nầy bị thì còn người kia đi thăm. Không phải thămnuôi mà là tiếp tế “mây khói” , đúng hơn là đồ tiêm chích. Lần nầy về nhà. Thạnh cố xalánh đường cũ, hòng làm lại cuộc đời. Thật không ngờ… Vừa lúc Dung thức dậy, thu dọn mền chiếu, rời ngay cổng chùa, đưa Thạnh vào tiệmăn hủ tiếu. - Chiêm bao hay là thật đây? - Thạnh vẫn còn vẻ ngơ ngác. - Anh đang ngủ, hình nhưđang mơ mùi nước hoa rất quen. Đúng là mùi thơm em thường dùng… - Thì chính em chứ ai - Phù Dung liếc xéo Thạnh, cười ngặc nghẽo. Vẻ phong trần trêngương mặt khoảng ba mươi trông cũng còn duyên. Cô cầm trái ớt đưa cho Thạnh, như ralịnh - Nhai! Nếu còn biết cay là tỉnh chiêm bao. Không làm theo, nhưng Thạnh lộ vẻ vui. - Em đưa anh vào cõi mộng du tài thật. Nếu còn thương anh vậy thì mình về nhà, thưavới ...

Tài liệu được xem nhiều: