Danh mục

Mảnh đất tổ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 363.99 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trần Lê nằm sõng xoài giữa vũng máu tươi, khuôn mặt chừng đau đớn lắm, cau có nữa. Hắn ta cau có không phải vì hắn sắp chết mà vì cuối cùng hắn vẫn không thể giành được phần thắng về mình. Chỉ có vợ con hắn là xót xa, khổ sở vật vả khóc than bên chồng. *** Người đến xem mỗi ngày một đông nhưng không ai nghĩ đến chuyện đưa hắn đi nhà thương.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mảnh đất tổ Mảnh đất tổ Trần Lê nằm sõng xoài giữa vũng máu tươi, khuôn mặt chừng đau đớn lắm, caucó nữa. Hắn ta cau có không phải vì hắn sắp chết mà vì cuối cùng hắn vẫn khôngthể giành được phần thắng về mình. Chỉ có vợ con hắn là xót xa, khổ sở vật vảkhóc than bên chồng. ***Người đến xem mỗi ngày một đông nhưng không ai nghĩ đến chuyện đưa hắn đinhà thương. Bởi có làm thế cũng chẳng để làm gì vì hắn đã trúng nhát dao sinh tử.Mà có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ai dám đụng đến hắn lúc này.Trần Lê không nghĩ cuộc đời hắn lại có lúc ê chề đến vậy.Nhà hắn có bốn anh em trai, ba cô con gái. Chiến tranh đã cướp đi mất của hắn haingười anh cả và một cô em kế út nên giờ đây hắn chỉ còn có một chị gái một emtrai và một cô em út. Vị chi, ba mẹ hắn còn cả thảy bốn đứa con trên dương thế.Bốn đứa con, cứ ngỡ trải qua bao cuộc sinh tử chắc chắn sẽ yêu nhau hơn, thươngnhau hơn. Ai dè…Thật tình thì anh em nhà Trần Lê có thương nhau thật. Nhưng đó là chuyện của banăm về trước. Khi đó, cái xóm này nghèo lắm. Trần Lê là anh lớn nên chắc chiu,bảo bọc em út theo đúng nghĩa. Bắt được con cua con cá ngon thể nào Trần Lêcũng bảo vợ mang cho các em mỗi nhà một tẻo ăn lấy tình. Vụ mùa trúng, hắn sắmluôn cho mỗi đứa cháu một bộ đồ hay tấm vở kẻ ô ly. Anh em nhà hắn chưa từngbiết cãi vã nhau là gì. Cho đến một ngày.Quê hắn tự dưng đổi thay hoàn toàn chỉ sau một dự án xây dựng khu du lịch sinhthái, nghỉ dưỡng của nhà nước. Mấy con đường làng đất cát pha ngoằn nghèo đãđược khoát lên mình chiếc áo mới phẳng phiu với chất bê tông hay nhựa dầu hợmhỉnh. Những con đường giờ đây không còn khép nép, khiêm tốn nấp mình dướikhóm tre làng như ngày xưa mà căng ra rộng thênh như vênh mặt lên với đời đề rốtcuộc đành oằn mình trần trụi dưới cái nắng chói chang hay gió táp lạnh buốt.Đó chỉ là chuyện của những con đường vô tri mà ai cũng thấy rằng bây giờ đi lạithật sướng. Chỉ có điều khi những con đường làm xong, hàng trăm thửa ruộng đãbị san lấp. Một vài ngôi nhà bị giải tỏa. Mọi người được mời đến xã để thông báođền bù. Có thể, họ đã rất buồn, họ gào khóc, họ giằng xé kẻ đã dám đụng đến tấtđất “xương máu” của họ. Từng tất đất, thửa ruộng đã gắn liền với cuộc đời mỗi conngười nơi đây. Nó cũng là nơi chất chứa tầng tầng lớp lớp hy vọng đổi đời, hyvọng cho tương lai của con cháu họ. Thế mà, giờ đây, chẳng ai buồn khóc, chẳngai thềm nuối tiếc một lời. Có lẽ họ tin vào niềm tin đổi đời mơ hồ nào đó cho dù họkhông thể hình dung ra được nó như thế nào. Hay cũng có thể vì mớ tiền đền bùnhiều hơn cả gia sản tích góp của mỗi nhà từ thời tổ tiên đến này.Anh em nhà Trần Lê không là ngoại lệ. Hắn có hai sào ruộng bị lấp mà toàn là đấttrồng lúa. Khoảng tiền kiếm được chỉ sau một đêm khiến hắn hoa hết cả mắt. Từthưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ hắn đã được cầm khoảng tiền lớn như thế trong taybao giờ đâu. Hắn run run rút xấp tiền trong túi dúi dắm đưa cho vợ. Mụ Trần Lêđào luôn một lỗ nhỏ ngay dưới giường ngủ của hai vợ chồng rồi chôn cẩn thận mớtiền hẳn còn mới cong mới cứng xuống đó.Tiền của hắn, hắn mừng. Đó cũng là chuyện đương nhiên. Có một việc mà Trần Lêkhông ngờ tới, cái việc còn đáng quan tâm hơn nhiều, hay hơn nhiều so với mớtiền đến bù từ mấy thửa ruộng mưu sinh kia. Việc mãnh vườn hắn đang ở giờ nằmngay đối diện với cổng của khu du lịch mà giá đất ở đó đã tăng lên gấp năm, gấpmười thậm chí gấp mười mấy lần so với trước kia.Mãnh đất trước đây là của ông bà nội để lại cho ba mẹ Trần Lê. Mãnh đất ấy vốncằn cỗi lại nằm gần mé sông. Nếu không tính đến quan niệm phong thủy dân gianvốn xem mãnh đất thuộc diện “vô tiền khoáng hậu” thì nó cũng chả mang lại lợilộc gì cho người ở. Đất ở đây quanh năm nhiễm mặn, chua lè lè. Ngoài mấy câydừa, cây tre đưa lại giá trị kinh tế không mấy đáng kể cho người trồng, mỗi nămTrần Lê cố công chăm bón cũng chỉ được một vụ khoai mà củ nào củ ấy nhỏ nhưcon chuột con mới nức mắt.Từ khi lập gia đình riêng, vợ chồng hắn nhận nhiệm vụ chăm sóc cha mẹ già.Mãnh vườn vì thế hiển nhiên thuộc về hắn - thằng con trai được xem là trưởng (bởihai anh cả của hắn đã chết). Mà nếu hắn không giữ, anh em hắn sẽ chẳng ai thèmdành giữ mãnh đất đó làm gì. Lâu nay vợ hắn thỉnh thoảng vẫn cằn nhằn “Đất chimà đất khổ, đất cực như ri cũng mang tiếng của ông bà để lại. Cứ nhằm vô đất nicó mà chết đói nhăn răng.” Hắn lời lẽ hoa mỹ chừng đạo lý lắm “Thì mình là contrai trưởng, mãnh đất khai hoang của ông bà khổ cực để lại, vô lẽ chừ mình bỏ đi.Mình không giữ thì ai giữ. Chẳng lẽ để đất tổ tiên ông bà cho bò đẵm trâu dày hayrăng.” Vậy là mãnh đất thành thứ bắt buộc hắn phải đảm nhận.Mãnh đất đó giờ đây thành thứ đêm lại bạc tỷ và Trần Lê đinh ninh sẽ thuộc vềphần mình.“Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng nhiều tiền” Câu nói tưởngchừng khá thực dụng đến bất nhân ấy nay lại đúng với hoàn cảnh của Trần Lê. Anhem hắn bắt đầu bằng cách cạnh khóe nhau vì “tương ...

Tài liệu được xem nhiều: