Danh mục

Mất tích

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 530.69 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh Hai mất tích. Ấy là việc cả nhà biết sau ba ngày anh không ló mặt khỏi phòng. Bà giúp việc báo trong bữa tối: - Không biết thằng Hai đi đâu, mấy đêm rồi tui không thấy nó về ăn cơm? - Chắc lại đi đâu đó với đám bạn. Nó đòi tôi tiền mua cái xe mới. Nhưng tôi chưa cho. Nó có vẻ vùng vằng- Mẹ bảo. - Bà lên phòng nó một lần nữa coi sao- Ba đặt cái điện thoại vừa bấm tin sang bên. Bà giúp việc đi lên. Báo phòng vẫn khóa....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mất tích Mất tích TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN DANH LAMAnh Hai mất tích. Ấy là việc cả nhà biết sau ba ngày anh không ló mặt khỏi phòng. Bàgiúp việc báo trong bữa tối:- Không biết thằng Hai đi đâu, mấy đêm rồi tui không thấy nó về ăn cơm?- Chắc lại đi đâu đó với đám bạn. Nó đòi tôi tiền mua cái xe mới. Nhưng tôi chưa cho. Nócó vẻ vùng vằng- Mẹ bảo.- Bà lên phòng nó một lần nữa coi sao- Ba đặt cái điện thoại vừa bấm tin sang bên.Bà giúp việc đi lên. Báo phòng vẫn khóa. Mẹ bảo:- Hay lấy cái chìa dự phòng mở thử coi?Cửa phòng mở. Cả nhà thấy chiếc xe được dựng ngay cạnh giường ngủ, trước dàn máytính. Trong phòng còn váng vất mùi thuốc lá, hình như từ cái gạt tàn đặt gần bàn phímbay lên. Song không có điếu thuốc nào đang cháy dở trên đó.Chẳng một tin nhắn hay thư từ để lại. Cái điện thoại anh Hai vẫn dùng đặt cạnh gối nằm,pin vẫn còn. Áo quần bận dở treo nguyên trên móc. Vấn đề đầu tiên ai cũng thắc mắc, tạisao cái xe nằm đó. Đúng loại xe anh Hai xin tiền mẹ mua. Vóc dáng cỗ máy vô cùng đồsộ. Phòng anh Hai ở lầu ba. Nếu muốn khiêng cái xe lên, đặt đúng vị trí ấy cũng cần tớiba bốn người hò hét. Trong khi bà giúp việc bảo, tui chỉ ra đến chợ đầu hẻm là xa nhất,chưa bao giờ đi quá nửa tiếng đồng hồ.Sự việc được trình báo. Nhà chức trách cho người tới làm việc. Mọi địa chỉ bạn bè anhHai được lần tìm. Tất cả những nơi anh thường ghé đều bị xới tung. Kết quả nhà chứctrách báo, vẫn là không.Mẹ bảo, chờ ít hôm nữa coi sao. Ba, theo lời ông nói, đã bỏ hẹn mấy đối tác, vì chẳng cònđầu óc đâu để làm việc. Song cũng chẳng mấy khi ông có mặt ở nhà. Nửa đêm tài xế thảtrước cổng, ông xách cái cặp lảo đảo lên phòng. Mấy phút sau nghe tiếng ọe lồng lộn. Bàgiúp việc thất thần đi lên. Mẹ hậm hực với màn xức dầu, lầm bầm chửi vu vơ.- Bà chửi ai chớ hả?- Tiếng ba từ phòng vọng ra- Nó đòi cái xe thì cho mẹ nó đi. Tôi biếtbao giờ bà chẳng cho nó. Nhiều cái nó xin còn động trời hơn. Tôi nói nhất định khôngcho, rồi bà cũng dấm dúi cho. Kiểu này nó “dằn mặt” bà, mua cái xe ném trong phòng rồibỏ đi, chớ không có nguyên nhân nào khác.- Ông có bao giờ hé cho tôi số tiền nào vô cớ? Đến một cắc cũng phải giải trình đầy đủ,thậm chí đưa lại từng tờ hóa đơn. Thêm nữa, ông tối ngày ngoài đường, có biết gì việcnhà mà nói. Con ông mấy đứa, ông còn không rành nữa đó.Lại tiếng ba ọe lồng lộn, rên hừ hừ. Cô nhét cặp phone vô tai. Mấy bản nhạc số đứt đoạn.Chẳng mấy khi cô gặp mặt anh Hai. Mỗi anh em một phòng, giờ giấc mỗi người mộtkiểu.Đã nửa tháng trời qua đi. Ba bảo:- Bà lên đài truyền hình với mấy tờ báo nhắn tin thử coi sao?Mẹ bảo:- Tôi loay hoay tối ngày. Thêm nữa cũng có biết đài báo ở đâu mà loan tin? Còn chi phínữa. Ông muốn chi bao nhiêu, lên đó mà chi trực tiếp. Rồi lại còn bắt tôi đi lấy hóa đơn.Bà giúp việc bảo:- Hay ông bà để tui đi. Đài báo chắc họ có hóa đơn đàng hoàng. Chỉ có điều không biếtrao như thế nào?- Bà cứ lên đó, mấy mẫu tìm người mất tích họ có cả. Cứ điền tên thằng Hai với địa chỉnhà mình vô.Bà giúp việc đi.Đài truyền hình phát tin nhắn. Mấy tờ báo đăng rao vặt. Con ở đâu mau về. Ba mẹ tha thứmọi lỗi lầm. Mẹ đang bệnh nặng… Chẳng một hồi âm. Mẹ đã đi gần hết mấy cái chùatrong bán kính ba trăm cây số, theo chỉ bảo của mấy bà cùng câu lạc bộ thể dục buổisáng. Anh Hai chẳng về.Tròn một tháng ngày anh Hai mất tích. Bà giúp việc nửa đêm bỗng dựng cả nhà dậy:- Tui nghe có tiếng game vẳng ra từ phòng nó. Rồi tiếng gì như thể tiếng xe máy đang nổ.Cả nhà lên thang gác. Áp tai vào cửa phòng. Đúng những âm thanh quen thuộc từ khi anhHai còn ở nhà. Cửa phòng được mở. Một mùi ẩm mốc ùa ra, dù đèn bật sáng. Chiếc xevẫn lừng lững ở vị trí ấy. Màn hình máy tính lặng câm. Mẹ nhòm gầm giường. Ba lầmbầm:- Cái giường cách đất có mười phân, nó có là thánh mà chui vào đó.- Thế ông không nghe rõ tiếng gì à? Cái phòng kín thế này, nó còn trốn chỗ nào nữa?Cô không thể phủ nhận thính giác mình. Mọi người đều vậy. Nhưng có lẽ chỉ là một cơnảo giác tập thể.- Bà có mở đèn trong này không thế?- Mẹ hỏi bà giúp việc.- Tui vẫn tắt chớ có mở bao giờ đâu, phòng chẳng có ai, mở làm gì cho tốn điện.- Nhưng rõ ràng hồi nãy đèn mở?- Quả thực tui cũng đang thắc mắc về điều đó…Một cơn rùng lạnh chạy dọc sống lưng cô. Hay tất cả chỉ là những lớp ảo giác chồng lênnhau? Cô về phòng. Suốt từ đó đến sáng dở giấc. Những tiếng động, rất rõ ràng từ phònganh Hai tiếp tục vẳng xuống. Mẹ đi lên đi xuống mấy lần. Ba nửa nằm nửa ngồi nơi cáiđi-văng trong phòng khách. Bà giúp việc bắt đầu nấu bữa sáng từ lúc ba giờ.Những ngày kế tiếp, ba về thưa thớt hơn. Ông bảo, tôi phải đi, nó có thể về lại, chứnhững cơ hội làm ăn nếu đi sẽ chẳng dễ gì đến lại. Những ngày hiếm hoi ông về nhà,tiếng cãi vã lại vẳng ra từ phòng ba mẹ. Cô nghe hết. Hình như mẹ hồ nghi ông có mộtgia đình khác. Một đứa con trai ở đâu đó để ông chuyển hướng “đầu tư”.Ngày giỗ ông nội. Ba đứng trước bàn t ...

Tài liệu được xem nhiều: