Danh mục

Mắt và Tai

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 171.41 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chàng chẳng thể nhìn thấy nàng, dẫu từng là một họa sĩ với những nét vẽ tài hoa. Những sắc màu, hình, nét ngoài kia đã theo đôi mắt ra đi không trở lại, sau một tai nạn khủng khiếp. Phía nàng, âm thanh đã rời xa vĩnh viễn. Giọng hát thánh thót khiến bao nhiêu con tim rung động say sưa, nay chìm vào nỗi câm lặng mênh mông. Tiếng nhạc từng đem đến cho nàng niềm đam mê vô bờ bến, qua biết bao “xô” diễn với âm thanh quá sức chịu đựng cuối cùng cũng giết chết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mắt và Tai Mắt và Tai TRUYỆN NGẮN CỦA LƯU QUANG MINHChàng chẳng thể nhìn thấy nàng, dẫu từng là một họa sĩ với những nét vẽ tài hoa. Nhữngsắc màu, hình, nét ngoài kia đã theo đôi mắt ra đi không trở lại, sau một tai nạn khủngkhiếp.Phía nàng, âm thanh đã rời xa vĩnh viễn. Giọng hát thánh thót khiến bao nhiêu con timrung động say sưa, nay chìm vào nỗi câm lặng mênh mông. Tiếng nhạc từng đem đến chonàng niềm đam mê vô bờ bến, qua biết bao “xô” diễn với âm thanh quá sức chịu đựngcuối cùng cũng giết chết đôi tai nàng.Nơi phòng khám của vị lương y đại tài này, họ nỗ lực tìm lại những gì đã mất.Người ta bảo vợ bác sĩ từng được ông cứu chữa thành công khỏi căn bệnh quỷ quái làmcon người ta trở nên trong suốt. Bác sĩ làm được điều không tưởng, ông sẵn sàng chữabệnh dù những thầy thuốc khác đều đã lắc đầu.Tiếng lành thì đồn xa, luôn là như vậy.“Bác sĩ. Xin hãy giúp tôi. Tôi muốn được cầm cọ như xưa, ngắm nhìn và vẽ mãi thế giớituyệt đẹp này. Đó là ước nguyện lớn nhất của tôi! Cầu xin bác sĩ!”Chàng họa sĩ mù thốt lên bằng tất cả tâm can mình. Cảm thương thay! Vị bác sĩ cầm lấytay anh:“Tôi sẽ cố gắng! Nhất định tôi sẽ trả lại ánh sáng cho anh!”Dùng tất cả trí nhớ về khả năng phát âm, nàng ca sĩ rưng rưng:“Tôi… muốn… hát… Xin… bác… sĩ… giúp… đỡ…”Bác sĩ một lần nữa trào dâng niềm xúc động:“Tôi sẽ cố gắng! Nhất định tôi sẽ trả lại âm thanh cho cô!”***“Xin chào!” - Chàng mở lời làm quen.Nhưng đáp lại chỉ một sự tĩnh lặng như tờ.“Chào! Có ai không?”Chàng biết là có. Quen với bóng tối, dễ dàng để chàng nhận diện những điều nhỏ nhặtngười sáng mắt thường bỏ qua. Nào tiếng muỗi vo ve chờ chực quẩn quanh bên bắp chânđến là ngứa ngáy. Tiếng đồng hồ tíc tắc nhịp nhàng đong đếm mỗi bước đi của thời gian.Tiếng gió lay rì rào trên những tán cây xa cao vợi. Nhưng nhất là hơi thở con người: lúcchậm rãi, khi hổn hển, lúc yếu ớt mệt nhoài.Ánh mắt nàng đã thoát xa khỏi khung cửa sổ từ lâu. Ôi ngoài kia, dải ráng chiều đangbừng lên tuyệt đẹp. Nàng thường bỏ nhiều giờ ngắm nhìn mông lung bọc trong mù mịtnhững âm tiếng chung quanh. Giá mà nàng nghe được, chỉ một chút thôi. Một chút thôi,cũng thỏa lòng rồi.Cuối cùng nàng cũng quay lại nhìn chàng. Giường bệnh hai người nằm đối diện nhau.Bấy giờ nàng mới chú ý, người bệnh kia bị mù. Những gì nàng đang được nhìn ngắm,người ta thì không…“Nghe tôi chứ?”Người ta đang rầm rì điều gì đó. Nàng nhẩm theo, đôi môi khẽ mấp máy. Từ lâu, nàng đãtập cho mình cách quan sát cử động môi để đoán biết ngôn từ.“Có…”Tiếng nói - nàng sẽ không bao giờ để mất nó. Nàng nhớ hầu hết giọng nói của mình, dẫucách xa hun hút. Nhiều đêm đen chìm sâu vào giấc mộng, nàng nghe rõ tiếng hát mìnhngân vang hòa theo những giai điệu du dương đến nao lòng. Nàng sẽ nghe được, sẽ lạiđược hát, sẽ quay về đắm mình trong âm nhạc. Nhất định mà!“Tôi tên Long. Còn cô?”“Tr… Trâm…”Tên đẹp thật – chàng nghĩ. Đã lâu lắm rồi chàng không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nào.Lâu lắm rồi chàng chưa vẽ người con gái nào. Thèm quá. Nhớ quá. Màu và cọ vẽ. Mùicủa sơn dầu. Mái tóc. Làn da. Mắt và môi. Khuôn mặt người.Nàng quan sát kỹ hơn người phía đối diện kia. Chàng không ưa nhìn, có thể nói khôngđẹp. Trong đời nàng từng gặp vô số chàng trai có sức lôi cuốn quyến rũ hơn nhiều. Ấy làkhi nàng còn ở đỉnh cao nơi sân khấu rực rỡ sắc đèn màu. Vồ vập người đưa kẻ đón. Nàoquà nào hoa. Lấp lánh trên người là biết bao nhiêu những quý giá đắt tiền. Giờ thì sao?Chằng còn gì. Chẳng có ai.Riêng một mớ bít bùng lạnh lẽo chung quanh, cứ thế, cứ thế lấp kín dần tất cả.“Cô đừng khóc!”Chàng nói gì? Nàng chưa kịp nhẩm theo. Nhòe hoen đi hết rồi… trông không rõ nữa.Mặt trời đã lặng lẽ mất tăm, kéo theo sau ánh hoàng hôn tắt ngấm.***Những ngày tiếp theo, bác sĩ đều đặn tiến hành kiểm tra cho từng người.Chàng và nàng đã trở nên gắn bó, thân quen như biết nhau tự bao giờ. Chẳng e ngại. Đâucần phải dè chừng. Vì ánh mắt chàng trai chưa bao giờ tỏ cơn thèm muốn. Hay lời nóimật ngọt loay hoay mãi tìm không ra đường chui lọt vào tai thiếu nữ.Đến bác sĩ cũng phải thốt lên:“Thế mà… tôi cứ tưởng hai người giao tiếp khó khăn lắm!”Nàng cười. Chàng cũng cười.Khi đưa chàng ra ngoài đi dạo bằng xe lăn, tận hưởng không khí buổi sáng trong lành,nàng tả cho chàng nghe khung cảnh chung quanh.Gió mát nhẹ nhàng rung rinh cây lá.Hít thở thật sâu, cảm giác khoan khoái dâng lên trong lòng, chàng chăm chú lắng nghetừng lời dịu dàng của nàng. Lạ lùng, vạn vật dường như đang hiển hiện ngay trước mắt.Chàng quay lại thủ thỉ:“Đẹp lắm. Khi sáng mắt, anh sẽ vẽ tất cả…”Tất nhiên là vậy rồi. Nàng gật đầu hưởng ứng.“Nhưng điều đầu tiên anh muốn được ngắm nhìn… chính là em…”Có cái gì bất chợt nhói lên sâu trong lồng ngực, đập từng nhịp mỗi lúc một nhanh hơn.Cảm giác thẹn thùng kéo đến, hai má nàng ửng hồng lên trong nắng. Cũng may, chàngkhông nhìn thấy. Mất một lúc lâu để nàng lấ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: