Bean nói gì nhỉ:”Mắt em mới nhìn thoáng thì tưởng là màu nâu. Nhìn kỹ thì thấy đen nháy. Khi em nhìn về phía hoàng hôn thì có màu hổ phách!…”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Màu của mắt em Màu của mắt emBean nói gì nhỉ:”Mắt em mới nhìn thoáng thì tưởng là màu nâu. Nhìn kỹ thìthấy đen nháy. Khi em nhìn về phía hoàng hôn thì có màu hổ phách!…”Bean còn nói gì nữa nhỉ, em không nhớ nổi nữa bởi lúc đó em bận xúc động,em đa cảm và yếu mềm, chẳng gai góc được như cái vẻ bề ngoài vốn có. Emchỉ nhớ được là mình có nói: “Anh còn mẹ, còn ba, sao phải buồn. Em mấtba mà em có than thở buồn suốt đâu”.Thực ra là em rất buồn, nhưng em cứ thích giả vờ thế, như là em đang mạnhmẽ lắm, như là em nghị lực lắm vậy, mà em cũng chẳng biết mình thể hiệnthế để làm gì Bean ạ! Em nghe anh nói về Quang, rằng anh ấy cũng mất banhư em vậy đó, em nghe cả Quang nói là tuổi thơ của anh ấy có rất nhiều nỗibuồn. Lúc đó lòng em bỗng chùng xuống (anh vẫn biết là em hay tủi thânmà)… Em thấy cái màn hình nhoè đi, nhưng em lại không thích khóc, khôngmuốn nghĩ và tin thêm một điều gì cả, thế nên nước mắt chỉ kịp ướt mi là emlại chớp cho nó khô đi, ráo hoảnh.Em chẳng thích ai hỏi nhiều về gia đình, rằng em ở đâu, em lại càng khôngthích ai hỏi về ba, em không muốn nghĩ đến nỗi cô đơn của mẹ suốt baonhiêu năm trời. Em độc đoán trong những nghĩ suy chật hẹp của lòng mình,gói gọn hết những gì ít ỏi của riêng em cất sâu vào tim, và em chẳng cần aithương hại, không muốn nhìn thấy niềm hạnh phúc của ai cả, nó làm emthấy thiếu thốn, thấy thiệt thòi và tổn thương nhiều lắm. Thế mà mỗi lần đivới ai đó, nghe câu hỏi quan tâm từ ai đó, em vẫn kể về ba mình với giọngbình thản như không, sao em lại thấy hài lòng với cái độ lạnh đó của em đếnthế!Mắt em có màu gì anh biết không, là màu đục của nhẫn nhịn sau bao nămtháng qua, là màu u ám suốt một tuổi thơ dài lủi thủi, là màu rất lạ không cótên gọi khi thấy bạn mình được ba chăm sóc yêu thương. Mắt em có màu gìnhỉ, đã bao giờ anh nhìn thấy màu của nước mắt chưa Bean? Em lại chẳngbiết được nước mắt có màu gì hết, có màu của bàn tay em quệt ngang dòngnước, có màu của chiếc gối ướt loang một vùng, có màu của hờn tủi và có cảmàu của vô tình băng giá nữa.Em hỏi anh: “Có phải những người chịu thiệt thòi khi mất ba sớm thì tạo hoásẽ ban cho họ một ưu thế khác không?”Đó là em nghe người ta thường nói những câu như vậy, họ nói để an ủi hayhọ nói thật thì em không biết. Nhưng có lần người ấy đã cầm tay em mà nóilà em hãy tin vào điều đó. Và thế là em tin, em tin như một con chiên ngoanđạo vẫn một lòng tin vào đức Chúa Jesus. Niềm tin có sức mạnh gì nhỉ, màlại mang đến cho em sự ấm áp kỳ diệu mỗi lúc nghĩ về nó. Chứ không lànhlạnh nhàn nhạt như câu trả lời của anh đâu.Em chẳng biết gì về ba em cả, thế nhưng em vẫn thường kêu mẹ khờ, em nóinếu em là mẹ thì em sẽ không lấy người như ba, vì ba em hiền lắm. Thếnhưng bạn trai em bây giờ lại có rất nhiều điểm giống ba em, mẹ em nói thếvà em cũng cảm nhận được. Vậy là em khờ, khờ thật anh nhỉ! Em rất haybuột miệng trách ba trước mặt mẹ, em trách đủ thứ, nhưng em không nóibằng giọng buồn bã mà luôn nói bằng thái độ cay nghiệt, cả oán hờn nữa.Mẹ chỉ nói: “Thế mà ngày xưa ông ấy toàn định đưa mày đi theo”…Chuyện dài lắm, em có bao giờ dám nói tuổi thơ của mình ngập tràn tronghạnh phúc đâu! Em ghét nhất là mỗi khi ở nhà một mình, nhìn lên ban thờthấy hoang vắng, quạnh hiu và trống trải đến khủng khiếp, những lúc nhưthế em thấy mọi thứ đều bất công và cuộc đời mang một vị mặn chát, emghét mặn.Hà Nội dạo này toàn mưa vào buổi sáng, và có nhiều hơi lạnh nữa. Nhữngcơn mưa lớn cứ rền rĩ dễ khiến lòng cảm thấy bất an. Không hiểu sao em lạimuốn rời xa Hà Nội đến thế, lúc nào em cũng chỉ nghĩ đến một nơi nào đó,dù em chỉ cần đi xa một tuần hay nửa tháng thôi. Em muốn về một miền quêthanh bình, nhưng em lại chẳng có bạn bè nào ở quê cả anh ạ. Mẹ em nóixưa ba em sinh ra ở một vùng ven biển (nay là TP Đà Đẵng), cát trải dài hếtcả tầm mắt, trải dài qua những ước mơ tuổi trẻ và tình mẹ với ba, mà ướcmơ ngày xưa chắc giản dị hơn bây giờ nhiều. Vậy mà ước mơ bé nhỏ đócũng ngắn ngủi như thời gian hạnh phúc của ba mẹ vậy, ngắn như cái lầnduy nhất mẹ được về nơi ba em sinh ra và ngắm miền cát trắng. Ba mất đi làhết, là tan biến như bong bóng xà phòng…Em nhẹ dạ nên thích tin vào cổ tích, về một chân trời viễn xứ nào đó có ba.Thậm chí nhiều lần em còn tưởng tượng ra thật nhiều cảnh tượng đẹp nơi baem sống nữa. Xong cứ càng lớn lại càng thấy niềm tin ấy mong manh hơn.Hồi nhỏ em thường thích ngắm mây, và tìm xem trên những đám mây ấy cóhình bóng ba em ngồi trên đó không! Nhưng mỏi mắt hoài mà chẳng tìmthấy gì cả. Niềm tin em bấu víu vào cứ thế hư hao theo tháng năm. Để đếnmột ngày thấy cuộc sống của mình thật sự mỏi mệt, khi những tiếng thở dàicũng bắt đầu nhiều và sâu hơn, em biết rằng đó là lúc em bắt đầu thấy cayđắng…Vậy đó bỗng dưng mà em trở nên như thế, như anh bảo là em có một tâmhồn sâu sắc, nhiều tình cảm và hay buồn. Thế nhưng không phải những nỗibuồn ấy xuất phát từ tình yêu đôi lứa như anh vẫn nghĩ. Có lần anh đoán lýdo em buồn, nhớ không Bean, anh đã trả lời là không phải do công việc,không phải do gia đình, vậy chỉ có do tình yêu đôi lứa . Thế mà em đã gạtphăng đi nỗi đau về ba mình, đã quá lâu rồi nên mọi thứ cũng mờ nhạt đi,nhưng em vẫn lạ lắm, cứ như là con nhím xù lên mỗi khi có ai đó nhắc đếnchuyện gia đình. Cứ như chính em là kẻ có tội. Entry anh viết về một cô béhồn nhiên, em vẫn nghĩ là anh phác hoạ nhiều hình ảnh và độ sâu của lòngem vào đó. Thế nhưng em đọc mà thấy lòng hoang vắng, chẳng phải một côbé có những chiều sóng lượn quanh, mà là một cô bé còn đang trong veo vớimột mối tình như gió thoảng. Em không nặng tình đến thế, sợ khổ như mẹ,mà em vẫn thích mẹ em đi bước nữa hơn. Nhưng mẹ em không muốn!…Chuyện đời tư, chuyện của riêng em, chuyện đã đi qua lâu lắm rồi, cái nghĩatrang xa vắng có ba em nằm bây giờ em còn không biết đến, cũng không thểcài lên ngực mình bông cúc trắng trước ngày giỗ ba. Vậy mà bây giờ em lạilôi ra nói. Lẽ ra là em không nhạy cảm như thế, em thích mình có một t ...