Ngân mở mắt ra, chạm ngay màu hồng nhạt của những bức tường trước mặt. Một cảm giác ngỡ ngàng và trống rỗng ào đến chụp xuống cô. Ngân sờ xuống bụng, nó vẫn chẳng có sự thay đổi nào so với trước đây, vẫn phẳng lì và mềm mại. Nhưng bắt đầu từ giây phút này, cảm giác khó chịu và những cơn buồn nôn liên tục sẽ rời bỏ cô. Ngân chậm chạp lục tìm chiếc di động trong túi xách ở đầu giường, bấm số gọi cho chồng, khóc không thành tiếng: “Vậy là mình mất con...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Màu của ước mơ Màu của ước mơ TRUYỆN NGẮN CỦA ĐOÀN TÚ ANHNgân mở mắt ra, chạm ngay màu hồng nhạt của những bức tường trước mặt. Một cảmgiác ngỡ ngàng và trống rỗng ào đến chụp xuống cô. Ngân sờ xuống bụng, nó vẫn chẳngcó sự thay đổi nào so với trước đây, vẫn phẳng lì và mềm mại. Nhưng bắt đầu từ giâyphút này, cảm giác khó chịu và những cơn buồn nôn liên tục sẽ rời bỏ cô. Ngân chậmchạp lục tìm chiếc di động trong túi xách ở đầu giường, bấm số gọi cho chồng, khóckhông thành tiếng: “Vậy là mình mất con rồi. Em bỏ con rồi anh ạ…”. Chỉ có những giọtnước mắt. Chỉ còn những giọt nước mắt rơi lặng lẽ…Ngân vẫn nghe được tiếng củachồng nhưng dường như cô không thể hiểu được chồng mình đang nói gì. Ngân cúp điệnthoại, nằm bất động trên giường. Những bức tường nhòe nhoẹt trước mặt cô. May mà ởbệnh viện này, người ta sơn những bức tường màu hồng nhạt chứ không phải màu trắngtoát.Ngân nhớ lại cách đây chừng bốn tháng, cô đến thăm một chị đồng nghiệp ở bệnh viện.Chị đã ngoài ba mươi tuổi, kết hôn khá lâu mà vẫn chưa có con. Nghe bảo, suốt ba bốnnăm đầu sau khi cưới, vợ chồng chị không dám có con vì cuộc sống chưa ổn định. Lạithêm hai ba năm sau đó, hai vợ chồng đau đáu mong con mà nó chẳng chịu ra. Hết bác sĩthuốc tây lại đến ông thầy thuốc nam, rồi “tái trăng mật” nhiều lần ở Đà Lạt, Mũi Né,Vũng Tàu …theo lời chuyên gia tâm lý mà của để dành vẫn không xuất hiện. Bây giờ cótiền nhiều, bài toán có con không khó lắm nhờ tiến bộ của y học. Với nhiều người, việcthụ tinh nhân tạo dễ dàng, nhưng chị thì phải nằm viện chừng mươi ngày cho một caphẫu thuật nhỏ trước khi tiến hành việc đó. Khi Ngân đến, chị vẫn chưa ngồi dậy được,nhưng tâm trạng rất phấn chấn. Trong mắt chị, trong câu chuyện của chị tràn ngập hìnhảnh một sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, dù đến thời điểm này, nó vẫn chưa hình thànhtrong cơ thể chị.Một tháng sau chị đi làm trở lại. Suy sụp và tuyệt vọng. “Được những hai phôi nhưngmà không đậu lại cái nào cả…Tiền nhiều cũng không mua được ước mơ, em ạ!”. Chịcười buồn rượi. Ngân không biết an ủi như thế nào. Ngân hiểu lờ mờ nỗi buồn của chịchắc như là một sự thất vọng. Cô chỉ biết hình dung nó như là sự nuối tiếc một số tiền lớnvừa bị đánh mất. Gần 100 triệu đồng cho ca giải phẫu và thụ tinh nhân tạo này chứ ít đâu.Phải hơn 2 năm lương của Ngân không ăn uống, chi tiêu … may ra mới tích cóp đượckhoản tiền như vậy. Nhắm mắt, Ngân cũng không dám nghĩ tới việc một ngày nào đómình sẽ phải có con theo phương pháp này.***Khi ấy, Ngân kết hôn chưa đầy nửa năm. Nhà cửa không, chỉ có công việc tương đối tốt(chuyên viên của một công ty nước ngoài mà!), được xếp vào hàng thu nhập khá nhưngtích cóp phải gần chục năm mới mua được chung cư trả góp ở thành phố này.Ngân và chồng không dám có con. Chẳng dám nghĩ đến việc có con. Những trí thức xuấtthân từ vùng quê nghèo khó, bám lại được ở thành phố lớn, có được công việc tốt khôngdám từ bỏ những cơ hội có thể thay đổi cuộc đời mình; và quan trọng hơn, không nỡ nhìnthiên thần của mình được sinh ra và lớn lên trong một căn phòng trọ chưa tới 20 métvuông, thiếu thốn tiện nghi và không khí trong lành dường như chưa bao giờ chen chânvào được. Rồi còn phải tiết kiệm, phải vắt hết sức mình ra “cày” để có thể đạt được mụctiêu trong thời gian nhanh nhất, có con sẽ gián đoạn hành trình đến đích của mình,...Ngân mới hai mươi sáu tuổi. Hai mươi sáu tuổi, Ngân lấy chồng sớm nhất trong lựclượng phụ nữ đã kết hôn trong cái Phòng Kinh Doanh hoành tráng của công ty này. Haimươi sáu tuổi là còn trẻ lắm trong cái thế giới văn phòng lắm chị em phụ nữ thành đạt.Hai mươi sáu tuổi, có con là vẫn còn hơi sớm…Nhưng mà chuyện thụ tinh nhân tạo bất thành của chị đồng nghiệp làm nhiều đồngnghiệp nữ khác đình công với việc có con hay chưa có con được sốt vó. Còn Ngân bỗngdưng thấy buồn và lo sợ. Ngân kể cho chồng nghe, tự nhiên lại bâng quơ: “ Nếu mình màkhông có con được, chắc cũng không có tiền thụ tinh nhân tạo đâu phải không anh…”Gìn giữ lắm mà Ngân cũng cấn thai. Hai tuần tuổi, bé đã hành Ngân vật vã với nhữngcơn buồn nôn không giấu diếm. Hai tuần sau nữa, Ngân không bất ngờ với kết quả siêuâm cho thấy một phôi thai đã hình thành được 4 tuần tuổi…Hai vợ chồng đã ngồi lại vớinhau thật lâu, và quyết định…Dù nỗi buồn của chị đồng nghiệp vẫn còn lẩn quẩn trong trínhớ Ngân. Nhưng lúc này, thời điểm này…cả hai vợ chồng Ngân chưa thể…***Cô ý tá dịu dàng khi thấy Ngân mở mắt: “Chị cứ nằm nghỉ, khi nào thấy khỏe hẳn thìvề…”. Ngân khẽ gật đầu, nước mắt vẫn chảy vòng quanh. Ngân hình dung ra gương mặtthảng thốt của chị đồng nghiệp nếu biết Ngân đã làm việc này, dù trước đây, có thể chị ấycũng đã từng như Ngân bây giờ, có thể nhẹ nhõm hoặc đau đớn hơn Ngân, có thể…Một lúc nào đó Ngân sẽ có nhiều tiền, nhưng tiền nhiều cũng không mua được ước mơ.Ngân nghe như ai đang bóp nghẹt tim mình, từng cơn một…Những bức tường trước mắt Ngân vẫn phảng phất màu hồng. Người ta hay định nghĩamàu hồng là màu của ước mơ… ...