Đúng là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mình bao cát bụi, bao cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời… quất vào mặt… bỏng rát... Em ghét mưa! Em ghét mưa! Em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa để anh biết em ghét mưa như thế nào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Màu nắng của mưaMàu nắng của mưaĐúng là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mìnhbao cát bụi, bao cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời… quất vào mặt… bỏngrát...Em ghét mưa! Em ghét mưa! Em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa để anh biếtem ghét mưa như thế nào...Khi cả thành phố tắm mình trong màu trắng xóa của một cơn mưa rào mùa hạ, emvà anh – yên bình ngồi trên chiếc xe bus trở về nhà. Dường như khi bên anh,những câu chuyện cứ nối tiếp nhau không thể dứt. Em tưởng như có thể bên anh cảngày, cả tuần, cả tháng để kể cho anh nghe mọi thứ xung quanh em, và lắng ngheanh kể những câu chuyện của anh.Anh chỉ cho em biết những bộ phim boom tấn đang trình chiếu trên rạp, những tintức thời sự đang nóng hổi trên báo chí. Còn em thì toàn nói những chuyện vớ vẩn,chẳng liên quan đến anh như: chị hàng xóm nhà em vừa đi lấy chồng, con bạn emmới đi học một lớp khiêu vũ, thầy giáo dạy Toán ở lớp em rất khó tính… vân vânvà vân vân…Và dường như, khi bên anh, em chẳng còn nghe tiếng mưa đang đập vào ô cửakính, chẳng còn nghe tiếng ồn ào trên xe bus… chỉ còn nghe giọng nói ngọt ngàocủa anh… và…Em bất chợt bắt gặp đôi mắt của anh, đôi mắt ấy đang nhìn xa xăm qua ô cửakính… như đang kiếm tìm một thứ gì đó…- Em biết anh đang tìm kiếm thứ gì ngoài màn mưa kia.Anh giật mình như bị đánh thức khỏi cơn mộng:- Anh… anh có tìm kiếm gì đâu! Em nghĩ…- Không. Em chẳng nghĩ gì cả. Em có thể nghĩ gì được? Anh ngắm mưa! Chỉ thếthôi! Đúng không?Và rồi em đứng dậy và rời khỏi ghế, bấm đèn và lao thẳng vào màn đêm đặc kínmưa.Đúng là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mình bao cátbụi, bao cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời… quất vào mặt… bỏng rát!Em cứ thế bước đi, bước đi trong cơn mưa trắng xóa quyện với thứ ánh sáng vàngvọt từ những cột đèn cao áp, trong thứ thanh âm rào rào như xé toạc bầu khônggian như đang căng tràn của một quả bóng bay sắp vỡ tung. Và em cứ thế bước đitrong dòng người đang hối hả trở về nhà, đang hối hả trú mưa…Vâng, có lẽ họ sẽ liếc nhìn em – đi 1 mình dưới mưa, không áo mưa, không ô, vàcũng chẳng vội vã… Họ sẽ nghĩ em là một con khùng!Cũng chẳng sai đâu! Em đang muốn phát điên và nổ tung đầu với chồng chấtnhững suy nghĩ… về anh.Em thật ngốc khi nằng nặc bắt anh kể về chị ấy dù cho anh nói tất cả đã là quá khứ.Có lẽ với bất cứ ai, mối tình đầu bao giờ cũng thật sâu đậm và khó quên trong cuộcđời. Em đã tự nhủ với lòng mình rằng: với anh, chị ấy là của quá khứ, còn em mớilà hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao, em vẫn không thể không nhớ tới chị ấy mỗi lầntrời đổ mưa.Anh nói tình yêu đầu của anh bắt đầu vào một ngày mưa và cũng ra đi trong mộtngày mưa tầm tã. Anh chỉ nói có thế, nhưng trong đầu em đã hiện lên hàng vạn thứvề tình yêu ấy – một tình yêu đẹp như một khúc nhạc trong mưa.Chị ấy là người hiền dịu… hơn em, chín chắn… hơn em, biết quan tâm đến anh…nhiều hơn em…Không… Anh chỉ nói chị ấy là người hiền dịu, chín chắn và quan tâm đến anh rấtnhiều. Còn “hơn em” là cái cách ngúng nguẩy mà em tự thêm vào mỗi khi nghĩđến chị ấy. Em chỉ là một hình ảnh đối nghịch – một con bé trẻ con và vô tâm!Em ghen tị với cái cách ngọt ngào, âu yếm khi anh kể về mối tình đầu ấy, ghen tịvới tiếng thở dài của anh mỗi khi nhắc về nó, em ghen tị với kỉ niệm của hai người.Trong mưa, không có hình ảnh của em phải không anh?Những ngày mưa vẫn là một khoảng trời mà anh cất giữ. Em đã từng có những suynghĩ rất trẻ con rằng: Có phải anh chỉ yêu em vào những ngày nắng, và tìm kiếmchị ấy trong ký ức vào những ngày mưa? Em thật buồn cười phải không? Nhưnganh ơi! Thật đấy! Vì mỗi lần mưa, nhìn vào trong mắt anh, trái tim của em đủ nhạycảm để thấy anh đang nghĩ gì.Người ta bảo, nếu yêu nhau mà đi dưới mưa nhiều thì tình cảm bền chặt lắm! Embiết đó chỉ là một trong những câu chuyện lãng mạn về tình yêu, nhưng em vẫn tin,tin ngay cả khi anh đang ngồi sát bên em, cười với em và nói yêu em. Không phảiem không tin vào tình yêu của chúng ta, mà em sợ… sợ bất chợt một ngày, cơnmưa kia đến sẽ mang anh đi khỏi ngày nắng của em… mãi mãi…Vì thế, em ghét mưa! Ghét mưa nhiều lắm!Em phải làm sao để anh yêu em cả những ngày nắng, và cả những ngày mưa? Cókhi nào…em phải sống với cả hai con người đối lập? Không… em không làmđược.Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, những bước chân của em cũng thêm nặng trĩu,tưởng như không thể bước nổi nữa khi nghĩ về anh. Tại sao lần này anh khôngchạy đuổi theo em như những lần mưa trước? Tại sao anh không tới với một chiếcô và dỗ dành em nín khóc? Mà cũng chẳng biết là mưa hay nước mắt… chúng đềucó vị mặn đắng…Em trở về nhà trong tình trạng người ướt sũng nước mưa, đầu như muốn nổ tungvà chẳng còn chút sức lực nào nữa. Em chỉ muốn vùi mình vào trong chăn để quênđi hết những suy nghĩ ấy và quên cả anh…Đâu đó, em nghe thấy âm thanh từ một bài hát mà em đã từng nghe rất lâu rồi: “Letthe rain fall down from heaven. Let it washes away every memory of you and I…”Tỉnh dậy, đầu em vẫn còn nặng trĩu, người em nóng ran như phát sốt, chẳng cầnbiết hiện tại là sáng hay chiều, thứ em nghĩ đến đầu tiên là chiếc điện thoại. Em mởra trong mong đợi, và rồi… thất vọng. Em cứ tưởng rằng sẽ có hàng chục cuộc gọinhỡ của anh, hàng chục tin nhắn từ anh: “Em đã ở đâu thế?”, “Em ổn chứ?”, “Emđã về đến nhà chưa?”Nhưng không! Chẳng có gì ngoài cột sóng điện thoại căng đét, một vạch pin yếu ớtvà một nụ cười của anh trên màn hình nền điện thoại.Đồ xấu xa! Sao anh có thể để mặc em đi về dưới mưa mà không thèm gọi điện haynhắn tin cho em chứ?!Em chỉ biết mở lap, cố gắng tìm một ai đó để trút hết những bực dọc trong lòng.“You have 1 new e-mail…” Em nhấn chuột vào… Là của anh!***“Em à! Xin lỗi em vì anh đã không chạy đuổi theo em, giữ em lại như mọi lần. Vìanh biết anh không thể dỗ dành em mỗi khi cơn mưa rào ập đến. Em phải tự mìnhvượt qua cơn mưa ấy ...