Danh mục

Mẫu truyện ngắn đọc và suy ngẫm

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.46 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cái Nụ là con nuôi. Mẹ Hà cho tôi và Nụ cùng đi học. Tôi thường đỏng đảnh, đố kỵ Nụ. Điều đáng ghét là Nụ vẽ rất đẹp. Những bức vẽ của nó như có hồn hoa lá, lời biển cả…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mẫu truyện ngắn đọc và suy ngẫm Truyện ngắn đọc và suy ngẫm ( Phần 3)Cái NụCái Nụ là con nuôi. Mẹ Hà cho tôi và Nụ cùng đi học. Tôi thường đỏngđảnh, đố kỵ Nụ. Điều đáng ghét là Nụ vẽ rất đẹp. Những bức vẽ của nó nhưcó hồn hoa lá, lời biển cả…Lớn. Tôi du học, lấy chồng sinh con, định cư bên ấy. Ngày về thăm mẹ, mẹđã già và mất trí trong lần tai nạn. Mẹ nhìn tôi xa lạ, rồi ôm chầm lấy Nụ, vỗvào lưng nó:-Ngoan nào, bé Thảo cưng của mẹ, nín đi… mai mẹ cõng con đi xem hộilàng đêm trăng… “tùng dinh dinh là tùng dinh dinh, có con sư tử vui múaquanh vòng quanh”.Câu hát như hàng vạn mũi kim châm vào tim tôi ứa máu.Nghề cao quýCô bé học giỏi nhất, ngoan hiền nhất. Chị tận tình chỉ dạy còn cô bé chămchỉ học, thầy trò vô cùng tâm đắc. Chị hình dung đến một ngày cô bé đứngtrên bục giảng. Chị ướm thử:- Con có thích trở thành cô giáo không?Cô bé không ngần ngừ một giây, mạnh mẽ lắc đầu. Chị cảm thấy hụt hẫng.Sao cô bé lại dứt khoát đến thế? Nghề giáo vốn là nghề cao quý. Hay là...Nhìn lại cảnh nhà thanh bạch, chị thở dài.Quà sinh nhậtTrong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổiăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọnnhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má:“Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?”Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao máchẳng ăn gì?” Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tôcanh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến…Ghe hoaNhà nội nhà ngoại bên này bên kia sông. Xưa, ba đón mẹ về trên chiếc ghekết đầy hoa hồng hạnh phúc. Xuống ghe, giày cao áo dài vướng víu, mẹ suýtngã. Ba dìu đỡ cùng đi, mẹ mắc cỡ, cúi mặt đỏ bừng đôi má.Nay mẹ đưa ba về an táng trên đất vườn nhà nội. Cũng trên chiếc ghe hoa -những tràng hoa phúng tím buồn tan tóc - Quần áo tang lòa xòa mẹ bước đinhư người mộng du, suýt ngã, mẹ gượng một mình.Bố là mẹTôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe…“Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…”Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng taymẹ”.Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:- Sao con khóc?- Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng.- Mẹ đâu?Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đangđứng trước cổng trường.Hoa điên điểnXưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển .Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếunữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật quai lăn tõmxuống cống đen ngòm để lộ đôi chân phèn tứa máu. Em khóc tức tưởi. Nướcmắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần những nétquê xưa.Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúchoàng hôn.Nắm tayCon gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lạicười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên... Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo: Mẹơi, con đã nắm tay một người. Chị gật đầu: Phải nắm chặt nghe con, nếubạn trai con là một người tốt.... Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biếtcái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưnghạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ chị kiếm tìm được.Anh còn bảo: Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em choriêng mình. Lúc đó, chị đã khóc... Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm taychị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình,để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác...Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lạicái cảm giác được nắm tay khi nào. Thương mình rồi thương con, quay sangphía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con: Nhưng đừng nắm chặtquá. Mẹ sợ....Chiều xưaHôm đó, ngồi cùng nhau bên bờ suối, cầm lấy bàn tay nàng trong tay, anhvẫn không sao thốt ra được lời anh muốn nói. Hai bàn tay đều run nhẹ. Xúccảm dâng đầy trái tim... Nàng khẻ thở dài khi bóng tối dần dần chiếm ánhhoàng hôn.Chiều nay, trở về chốn xưa, đến phiên anh thở dài. Chỉ có mỗi mình anhtrong bóng chiều bảng lảng. Hôm trước hỏi thăm một người quen, nghe nóinàng đã đi lấy chồng, một người ở rất xa...Chị em sinh đôiEm ngông nghênh như một đứa con trai, cứng đầu bướng bỉnh khó có aichịu nỗi. Thế mà em lại yếu mềm mỗi khi nghĩ đến anh. Lần đầu gặp, ánhmắt, nụ cười, cả cái dáng cao gầy ấy cũng đã theo em vào giấc mơ.Nhưng người anh chọn lại là chị, tóc dài như suối và ngoan hiền như mộtcon nai tơ.Ngày mai cưới chị, em sẽ là phụ dâu. Hai chị em giống nhau như hai giọtnước, món đồ gì cũng đều chia đôi cho cả em và chị, thế sao vị trí hạnh phúcnhất trong ngày trọng đại ấy lại chỉ riêng của mình chị, sao không phải làcủa em ?Thì thầm lờ ...

Tài liệu được xem nhiều: