Lam kín đáo xoay về phía bên phải quầy bar, nhìn gương mặt mình đang phản chiếu trên gương. Thật may là không đến nỗi quá lộ liễu hoặc đập ngay vào mắt người đối diện. Nhất là dưới ánh đèn vàng ấp áp và mờ ảo thế này. Chỉ có ai cố tình để ý quan sát mới có thể nhận ra vết bầm trên má của Lam được. Mà ở đây, trong cái môi trường đầy ồn ào náo nhiệt, dư thừa những tị hiềm ganh ghét, xa xỉ những thứ như tình bạn, tình yêu chẳng hạn,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Màu xanh Margarita Màu xanh Margarita TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MYLam kín đáo xoay về phía bên phải quầy bar, nhìn gương mặt mình đang phản chiếu trêngương. Thật may là không đến nỗi quá lộ liễu hoặc đập ngay vào mắt người đối diện.Nhất là dưới ánh đèn vàng ấp áp và mờ ảo thế này. Chỉ có ai cố tình để ý quan sát mới cóthể nhận ra vết bầm trên má của Lam được. Mà ở đây, trong cái môi trường đầy ồn àonáo nhiệt, dư thừa những tị hiềm ganh ghét, xa xỉ những thứ như tình bạn, tình yêu chẳnghạn, thì chắc chắn chẳng mấy người bận tâm đến cô.Nghĩ được như vậy, lòng Lam nhẹ nhõm hơn. Cô với tay treo những chiếc ly kiểu cọbóng loáng lên kệ, chuẩn bị cho một ngày làm việc. Chính xác hơn, phải là “một tối làmviệc”, bởi công việc của một bartender như Lam thường bắt đầu khi đường phố lên đèn,và kết thúc khi ngoài kia đã rất thưa vắng người. Sau khi dọn dẹp, thay đồ, có hôm trênđường Lam trở về nhà đã thấy những người mưu sinh sớm. Đôi khi mọi người tự trêu đùanhau, đây cũng là cái nghề lấy đêm làm ngày đấy thôi. Nghe thì hơi ghê, dễ hình dung ramột cái “nghề” bạc bẽo và nghiệt ngã khác, nhưng quả thật câu nói đó phản ánh đúngcông việc bấy lâu cô làm. Lam thường ngủ vùi vào ban ngày, hết buổi sáng, đôi khi lấnqua cả buổi chiều. Đó là những ngày cô cảm thấy mệt mỏi, hoặc đêm qua quá nhiềukhách, một cái lễ lạt gì đó chẳng hạn.Lam yêu những đêm bận rộn loay hoay pha chế, những khoảnh khắc bất chợt rảnh rỗi đểngắm nhìn mọi người đang tận hưởng niềm vui hay nỗi buồn của mình. Cô yêu nhữngchiếc ly cầu kỳ xinh đẹp, mê đắm những men rượu nồng nàn. Lam cũng yêu những cáitên gọi lãng mạn, những ly cocktai nồng đượm, say sưa, ngọt ngào. Như thể men tình củamột người đang yêu.Bartender nữ cần phải vượt qua định kiến “con gái làm việc trong quán rượu” để theođuổi nghề. Tốt nghiệp đại học, Lam không đi theo chuyên môn mình được học. Loayhoay vài nơi, để cuối cùng cô bước chân vào làm pha chế, như một cái duyên trời định.Cũng như khi Lam gặp và yêu người đàn ông đang bên cạnh cô bây giờ, đó cũng như mộtnhân duyên khó hiểu nào đó. Nghĩ đến anh, Lam bất giác đưa tay lên xoa má, cảm giác như vẫn còn đau buốt. Mộtlần nữa, cô lại nhìn phía gương, một chút lo lắng thoáng qua trong lòng. Nếu như đồngnghiệp ở đây nhận ra một bên mặt Lam bầm tím thì sao nhỉ? Chắc hẳn cô sẽ phải bối rốimà tìm một câu giải thích nào đó. Mà với con mắt tinh tường của bọn họ, chắc chẳng khókhăn gì mà không hình dung ra sự việc, không nhận ra Lam đã nói dối. Và chuyện Lamxô xát với anh đến bầm mặt chắc không thoát khỏi sự xầm xì soi mói của mọi người.Lam hình dung ra đoạn đó mà cảm thấy rùng mình. Họ sẽ đặt dấu hỏi, tại sao lại xảy racơ sự? Lam làm gì có lỗi à? Cô ấy ít nói, ít giao thiệp, chăm chỉ làm việc kia mà? Đâu cóquen biết ai ở chốn này ngoài đồng nghiệp? Anh ta ghen à? Lẩm ngẩm vậy mà Lam cũngđáo để nhỉ? Ừ, Lam cũng xinh đẹp đấy chứ. Duyên ngầm. Đôi mắt to nhìn hơi buồn buồnẩn dưới đôi mi dày cong vút, muốn hớp hồn ai thì dễ ợt. Mà nghe nói anh ta cũng cưngLam lắm đấy thôi? Ai mà biết được thế nào…- Cho một ly gì đó anh thường uống đi, em gái xinh đẹp! – Một anh chàng tỉnh queo gọimón, như thể thách đố. Tim Lam bất giác cồn lên. Lam tưởng chừng như mới hôm nàođây thôi, người đàn ông của đời Lam cũng đã xuất hiện trước mắt cô y giống vậy. Y nhưlà định mệnh.Lam với lấy chai rượu Tequila, đổ vào bình lắc. Thêm một chút Cointreu nữa. Cô mạnhtay vắt nửa quả chanh. Ly cocktail Margaritahiện ra, xanh thẳm như màu biển cả mộtngày nắng đẹp. Xanh như màu mắt của anh lần đầu nhìn Lam xen lẫn lạ lẫm và ngưỡngmộ. Đôi mắt to phảng phất nỗi buồn vô cớ nào đó của Lam đã cuốn hút sự quan tâm củaanh. Người đàn ông có vẻ lần đầu tiên bước chân vào chốn này, lúng túng không biết gọigì làm Lam tò mò để ý. Dù cô chẳng mấy xa lạ với việc được khách vây quanh quầy barhỏi chuyện, chòng ghẹo, đôi lúc quá đà, thô thiển và càn rỡ. Hầu hết mọi hạng kháchhàng cô đều đã chạm mặt ở nơi này. Lịch lãm có, thô bỉ có, dâm đãng có, trọc phú có, đạigia có, thượng vàng hạ cám đủ cả. Nên cô chẳng mảy may bận tâm. Đơn thuần là côngviệc.Cả anh và Lam đều không bao giờ nghĩ, một mối quan hệ nghiêm túc sẽ bắt đầu từ quầybar, nơi cô làm việc. Lam không cho rằng đàn ông đi bar là xấu xa ghê gớm, nhưng côchẳng tin sẽ dễ dàng có một mối chân tình ở những nơi chốn như thế này. Anh càngkhông bao giờ nghĩ, người đàn bà mà anh sẽ yêu thương, chung sống và có ý định cướivề làm vợ lại là một cô gái đứng pha chế rượu ở quán bar bao giờ.Vậy mà duyên phận đã đưa họ đến bên nhau. Lần duy nhất đi bar đã cho anh cơ hội nếmthử mùi vị Maragita nồng đượm, mang lại cho anh người đàn bà ít nói, biết cảm thông,lặng lẽ mà sâu sắc, có nguyên tắc sống rõ rệt. Anh yêu ý chí và cá tính của cô, yêu cáicách cô đắm mình trong công việc, yêu vì Lam vẫn giữ được bản thân trong môi trườngnhiều cám dỗ và cạm bẫy đó. Và quan trọng hơn, anh cũng chẳng p ...