Ông già Noel đua xe? Thật ra không phải là đua, mà một cuộc dạo chơi. Lần này cũng không phải những con tuần lộc kéo chiếc xe tuyết. Mà ông già Noel cỡi chiếc xe gắn máy cũ mèm “đua” với các tay đua “tốc độ” trên đường phố. Điểm xuất phát từ một bãi cỏ cạnh nhà thờ Đức Bà, trước toà nhà Bưu điện với chiếc đồng hồ khổng lồ, tròn vo quen thuộc. Tôi là tay đua chính thức, được cô phục trang của đoàn phim mời vô một góc tường, thay quần áo thường, mặc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mây đêm Noel Mây đêm Noel TRUYỆN NGẮN CỦA MẠC CANÔng già Noel đua xe? Thật ra không phải là đua, mà một cuộc dạo chơi. Lần này cũngkhông phải những con tuần lộc kéo chiếc xe tuyết. Mà ông già Noel cỡi chiếc xe gắn máycũ mèm “đua” với các tay đua “tốc độ” trên đường phố. Điểm xuất phát từ một bãi cỏcạnh nhà thờ Đức Bà, trước toà nhà Bưu điện với chiếc đồng hồ khổng lồ, tròn vo quenthuộc. Tôi là tay đua chính thức, được cô phục trang của đoàn phim mời vô một góctường, thay quần áo thường, mặc vào bộ đồ nỉ đỏ dày cộm, nón với bộ râu trắng toát. Côbé vui vẻ cho biết mới vừa chạy đi mượn hay mướn gì đó, trong cửa tiệm bán giày nónchuông và các trò chơi Noel. Cửa tiệm đó nằm trên con đường sáng choang cuối ngã tưđàng kia.Đạo diễn, người phất cờ khởi hành cuộc đua, là một nữ sinh viên trường điện ảnh. Cònkịch bản hình như là bài thi cho kỳ tốt nghiệp của cô bé. Sở dĩ tôi được mời đóng vaichính, vì cô sinh viên biết tôi không đòi mấy đoàn phim con nít này trả thù lao. Lần trướctôi đóng vai ông già bán cào cào đan bằng lá dừa, suốt hai ngày ngồi ngoài lề đường, vừađan vừa bán, mà có xu nào đâu, vui thôi mà.Nói cho ngay, các nhà đạo diễn trẻ triển vọng cũng không ngại tôi bỏ công việc, bỏ vainửa chừng. Đối với các nghệ sĩ trẻ còn đang chập chững vào nghề điện ảnh, dù nam haynữ, tôi sẵn lòng giúp. Không giúp được việc này thì giúp việc khác. Có khi đọc một kịchbản của tác giả trẻ, rồi giúp ý kiến. Có khi, hay nhiều khi, đóng giùm một vai, thù lao làmột ổ bánh mì “thịt Tam Tạng”, tức bánh mì chay với nhân là miếng tàu hũ chiên giòn,xịt chút nước tương là xong.Tôi nhận được điện thoại của cô bé vào tối qua, khi còn rong ruổi trên chiếc xe gắn máycào cào, bạn hiền đường dài của tôi, trên đường về Sài Gòn sau chuyến diễn cho một hộichợ ở huyện Cai Lậy, Tiền Giang. Khi tôi vừa tới ngã ba Trung Lương, chiếc xe nóngquá lên khói mù mịt, tôi phải kiếm chỗ nghỉ. Vừa bước vô một quán cơm tấm bì sườn bênđường, thì điện thoại reo:– Cháu là Mây nè chú Can. Mấy ngày nay chú đi đâu mất tiêu, không thấy chú tới trườngđiện ảnh uống trà đá.– Chạy sô hội chợ Cai Lậy.– Vậy sao? Chừng nào chú về Sài Gòn?– Đang trên đường về.– Sáng mai cháu gặp chú nha?– Chi vậy?– Đóng phim! Phim của cháu.Ôi thôi, thiệt là lôi thôi. Lại một con nhạn mới sa vào cái nghề khổ, là nghề đạo diễnphim. Trăm người tốt nghiệp, duyên may tổ nghiệp mới ban lộc cho một người. Làmnghệ sĩ, diễn viên phim, có khi già khú vẫn chưa chạm tay tới một vai để đời. Làm đạodiễn còn hiếm hơn. Còn một chuyện cũ xì là chẳng ai tin tưởng một đạo diễn mới ra ràng,lại là nữ! Cái con bé Mây này liều thật. Tôi lo lắng hỏi thăm:– Phim của cháu là phim gì? Chừng nào quay?– Dạ phim tài liệu về ông già Noel. Sáng mai quay rồi. Chú đóng vai ông Noel đua xegắn máy giùm cháu.– Đua xe?Nghe hơi bị lạ.Ngày hôm sau, tôi tới trường điện ảnh. Trước sảnh, các nam nữ sinh viên của trường đãcó mặt, vui như ngày Noel. Mà đúng thôi, đêm nay là Giáng sinh mà. Các cháu xúm nhaunhìn tôi. Mây nói:– Bây giờ quay liền, cảnh chú với chiếc xe của chú chạy trên đường phố trước nha.– Chú đã nhận vai đâu. Chưa ký hợp đồng mà.– Chú không nhận, cũng không có ai nhận ngoài chú!– Sao vậy?– Vì chú diễn hay! Vì phim chay, thù lao là ổ bánh mì thịt Tam Tạng. Chỉ có chú là giúptụi cháu thôi. Quay một ngày cho tới nửa đêm là xong. Ờ mà chú ơi, cháu quay phim nàycó quảng cáo thuốc ho. Ông già Noel chạy xe đi phát thuốc ho cho con nít nhà nghèo.Thì ra là vậy. Như vậy là mừng cho đoàn phim có chút tài trợ nhờ quảng cáo thuốc ho.Thấy từ chối cũng không được, tôi nhận vai ông già Noel trong tiếng vỗ tay của các cháusinh viên.Mọi chuyện bắt đầu. Bây giờ tới cảnh ông già Noel chạy đua trên đường phố, giày ủngngon lành, râu ria phất phơ. Vai mang cái bị lớn, ló lên chai thuốc ho bự làm bằng giấybìa. Đầu tiên, ông già Noel chạy quanh nhà thờ Đức Bà, chạy khá nhiều vòng. Quay phimlà một chàng trai xù xì, sinh viên khoa quay phim được coi là triển vọng, bởi nhiều cúmáy khá lạ và mạo hiểm. Cô bé đạo diễn ngồi sau yên xe gắn máy. Đoàn phim có bốnngười. Người lái xe chở quay phim với đạo diễn, còn tôi chạy xe của mình, để khỏi mướnxe ôm.– Bắt đầu... Đua!Đua chầm chậm trước. Hay thật, khi chạy được vài vòng, liền sau đó, hai bên hông xecủa tôi xuất hiện vài tay đua “tốc độ” thứ thiệt. Đầu tiên có tay đua màu sắc, ngồi mộtmình trên chiếc môtô “Beo Con” lốm đốm. Rồi một chàng trai khác, chở sau yên xe tayga hiệu Honda bự như con trâu cui chở một cô nàng ngồi chổng mông, có hình xăm rấtđẹp. Cô gái bỗng nhìn thấy một vật lạ “từ trên trời rơi xuống” là tôi, liền la lên:– Ông Mạc Can nè!Chỉ có vậy thôi mà một lúc sau, tôi dẫn đầu chừng vài chục chiếc xe gắn máy vui nhộn.Người trên đường thấy lạ chạy theo coi quay phim, mỗi lúc một đông thêm. Nữ đạo diễnMây đứng hẳn trên cái gác chân, với khuôn mặt hào hứng. Còn tay quay phim xù xì trẻtuổi thì lia ...