- Tôi sẽ đi đến ngọn núi kia! - Xa lắm đó! - Gần mà! Chỉ cần vượt qua cánh đồng này thì sẽ đến ngọn núi đó thôi. - Thấy đám mây kia không? Nó ở ngay trên ngọn núi thôi. Nhưng thật ra, nó ở rất xa ngọn núi ấy đó! *** Tôi và Bình thân nhau từ bé. Khi vừa ý thức được mình là một cá thể của cuộc đời, tôi và Bình đã là bạn thân. Trong tâm thức tôi, Bình là một cái gì đó quá đỗi bình thường, bình thường đến mức, tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mây và núi Mây và núi TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI- Tôi sẽ đi đến ngọn núi kia!- Xa lắm đó!- Gần mà! Chỉ cần vượt qua cánh đồng này thì sẽ đến ngọn núi đó thôi.- Thấy đám mây kia không? Nó ở ngay trên ngọn núi thôi. Nhưng thật ra, nó ở rất xangọn núi ấy đó!***Tôi và Bình thân nhau từ bé. Khi vừa ý thức được mình là một cá thể của cuộc đời, tôi vàBình đã là bạn thân. Trong tâm thức tôi, Bình là một cái gì đó quá đỗi bình thường, bìnhthường đến mức, tôi xem việc Bình luôn ở bên mình là điều dĩ nhiên.Bình thường nói với tôi về những ngọn núi, về ước mơ được đến với những ngọn núi,được vượt qua cánh đồng mênh mông, rạt rào quê tôi, đến với những ngọn núi luôn mờảo, ẩn hiện cuối chân trời.- Tôi thích đến chân trời hơn! Chân trời xa hơn, rộng hơn, đẹp hơn nữa.Má thường nói tôi giống áng mây, tâm hồn tôi không dành cho miền quê này, không dànhcho đồng lúa quê mình, không dành cho giọt mồ hôi mặn mà, chua chát quê mình, khôngdành cho nắng gió quê mình nữa. Má nói, tâm hồn tôi sinh ra đã dành cho chân trời tôi aoước đi đến từ thuở ấu thơ.- An đi đi! Cứ đi đến bất cứ đâu An muốn. Cứ đi đến bất cứ chân trời nào An muốndừng. Cánh đồng luôn nhìn về phía chân trời mà!- Chứ không phải núi sao?- Không! Chân trời không bao giờ nhìn thấy núi đâu.Đó là câu cuối cùng Bình nói với tôi, trước khi tôi lên đường đi học đại học. Tôi mãi mãikhông bao giờ quên được mùa thi năm ấy. Bình không thi đại học. Tôi hỏi tại sao. Bìnhkhông nói. Má tôi bảo:- Thằng Bình nó như ngọn núi, cách xa con người, chỉ gần chân trời thôi con ạ!Má nói tôi dù có đi đến bất cứ đâu, cũng cần nhớ luôn có một ngọn núi nơi miền quê nàylúc nào cũng chờ tôi trở về, chờ tôi dừng chân khi mệt mỏi. Má còn bảo, dù có là mây, cóđi đến chân trời, thì cũng không được yêu con sóng nào, ngoài ngọn núi nơi này.Ngày đó, tôi ít hiểu lời má. Nhưng khi tôi đưa Dương về ra mắt má, má bạt tai tôi một cáithật đau, đuổi Dương về thành phố.- Tại sao vậy má?- Má nói rồi! Con đừng có đưa con sóng nào về miền quê này.- Con không hiểu!Tôi thu xếp hành lí, đi khỏi nhà. Hai cái tết liền, tôi không về nhà. Bình nhìn tôi vàDương bằng ánh mắt buồn buồn. Anh mắt ấy ám ảnh tôi một thời gian rất dài.Tôi và Dương chia tay.- Em về với ngọn núi của em đi. Khi nào em thoát khỏi cái bóng của ngọn núi ấy, emhãy đến với anh.Rồi anh đi. Anh ra đảo, và ở luôn ở đảo, ở luôn nơi chân trời tôi không bao giờ đến được.Tôi ra trường với bằng tốt nghiệp loại giỏi. Có hai công ty nước ngoài mời tôi vào làmviệc, nhưng tôi từ chối. Tôi về quê. Má ôm tôi khóc. Má khóc rất nhiều. Má không hérăng hỏi về Dương. Tôi cũng không nói với má tôi và Dương đã chia tay.- An đi với tôi lên núi đi.- Không! Tôi sẽ đưa má lên thành phố sống. Bình lên núi đi. Núi thích hợp với Bìnhhơn miền quê nghèo này. Còn tôi, tôi chỉ thích chân trời thôi!Tôi lạnh lùng bỏ đi. Nhưng má không chịu theo tôi lên thành phố. Má nói má là cây lúarồi. Lúa mà rời khỏi đất là sẽ chết. Má bảo tôi cứ đi đến đâu tôi muốn. Má nói má sẽ ởđây chờ tôi. Má bán hết số vàng má tích cóp cả đời, cho tôi làm vốn. Từ lúc lớn, đủ sức locho mình, đó là lần đầu tiên tôi nhận tiền má cho. Những đồng tiền ít ỏi, nhọc nhằn từ mồhôi của má, và những hạt lúa khô khan, nhọn hoắt quê tôi, những hạt lúa cào xước bàntay nõn nà của thiếu nữ quê tôi, và làm chai sạn cả bàn tay xương xẩu của những ngườigià, cả đời chỉ biết có nắng gió, có tanh tao mùi bùn. Má lại khóc. Má nói tôi đi nhanh rồivề. Má nói tôi đừng bỏ má.- Bình lên núi đi. Đừng chờ tôi nữa.Rồi tôi đi. Đó là lần tôi xa nhà lâu nhất. Phần vì công việc, phần vì tôi muốn trốn tránhBình và má. Má viết thư lên nói nhớ tôi, bảo tôi về. Tôi không hồi âm. Má lại viết tiếp.Nhưng lạ là má không hề nhắc đến Bình. Tôi cũng thắc mắc. Có đôi lúc nhớ nhà, nhớ má.Nhưng rồi bận bịu, mệt mỏi cũng tìm quên. Suốt năm năm liền, tôi không hề mảy maynhắc đến má, đến Bình với bất cứ ai, kể cả với chính mình.Công ty bất động sản tôi gầy dựng suốt năm năm trời sụp đổ. Trắng tay. Tôi vác hành lívề quê.Cái thoáng đãng của miền quê nhỏ bé làm đầu óc tôi thoải mái hơn đôi chút.Má hỏi, tôi chỉ nói bâng quơ. Nhưng má biết hết.Tôi ở nhà nửa năm. Thời gian ấy, Bình đi học tại chức ở xã. Chiều nào Bình cũng sangnhà tôi chơi. Có lúc Bình xách nước gội đầu cho má con tôi. Má tôi vui lắm. Những lúcấy, tôi không gội đầu mà nấu nước, rồi ngồi gội đầu cho má, y như lúc bé, má thường gộiđầu cho tôi. Tự dưng thấy lòng bồi hồi lạ. Bình không cười nhiều như má. Đã rất lâu rồi,tôi không thấy Bình cười, từ dạo Bình không thi đại học. Nụ cười của Bình buồn buồn, xaxăm như hồi ba má Bình mất. Bình thường ngồi trước hiên nhà tôi, nhìn xa ra cánh đồng,mà đúng hơn là chân trời phía xa, đằng sau ngọn núi trước mặt. Tôi không còn ngồi cạnhBình như trước kia nữa. Chỉ có Bình ngồi đó. Má mắng tôi vô tình, bảo tôi ra đó ngồi vớiBình. T ...