“Mẹ ơi, mẹ có thấy được con không? Con sai rồi, con biết lỗi rồi, xin mẹ hãy về bên con đi. Con cầu xin mẹ. Mẹ ơi, trái tim con đau quá!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mẹ, con đã về Mẹ, con đã về“Mẹ ơi, mẹ có thấy được con không? Con sai rồi, con biết lỗi rồi, xin mẹhãy về bên con đi. Con cầu xin mẹ. Mẹ ơi, trái tim con đau quá! Con đứngnơi đây đợi nhưng mãi không thấy bóng dáng mẹ quay về. Con sợ, sợ bóngtối này sẽ dần giết chết con, mẹ ơi. Mẹ đi đâu thế? Mẹ nói sẽ không bao giờbỏ con nhưng sao mẹ lại thất hứa. Mẹ ơi!!!!!!!!!!”Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tôi. Cơn mơ này mãi đeo bám tâm trí tôi.Suốt mười năm cứ nghĩ rằng thời gian sẽ xóa đi nỗi đau trong lòng. Nhưngkhông, vết thương ấy lại từng đợt nhói đau, đau đến quặng lòng.Bàn tay run run khẽ lau đi giọt nước mắt còn vương trên má. Đôi mắt dại đi,thẩn thờ nhìn ra bóng đêm ngoài khung cửa. Nó tĩnh mịch và cô quạnh nhưchính tôi lúc này. Mỗi lần thấy màn đêm trở về, tôi lại nhớ đến khoảnh khắccướp đi của tôi niềm tin vào cuộc sống.***Ngày đó, mẹ gọi cho tôi:-Len à, mai ba mươi Tết rồi con…có về nhà không con? Mẹ…Không để mẹ nói hết câu, tôi đã gắt gỏng, khó chịu đáp:-Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi. Con bận lắm, công việc không như mẹnghĩ đâu! Tết này con không về được. Cả nhà cứ ăn tết vui vẻ. Mẹ nói anhhai chở mẹ đi chơi xuân mẹ nhé. Khi nào có thời gian con sẽ về thăm nhà. Àmà mẹ đừng gọi làm phiền con lúc này được không ạ? Con bận lắm. Thôi,con cúp máy đây. Tạm biệt mẹ.-Len ơi,…Bà vội vã cất tiếng gọi nhưng đáp lại chỉ còn tiếng tút dài ở đầu dây. Bànghẹn ngào nói vào tai nghe, dù biết đứa con đã gác máy:-Mẹ không cần con phải vùi đầu vất vả kiếm tiền như vậy. Con đã năm nămrồi chưa về thăm nhà lấy một lần. Đêm ba mươi Tết năm nào mẹ cũng ngồichờ con ngoài ngõ. Hễ thấy bóng dáng ai đi qua mẹ cũng chạy vội ra nhìn.Mẹ nghĩ con gái của mẹ sẽ về nhưng cuối cùng vẫn không thấy con đâu cả.Con ơi, con về nhà đi con. Con ở nơi đất khách quê người làm việc cực khổ.Mẹ biết không nên làm khó cho con nhưng mẹ…nhớ con lắm con ơi! Mẹ sợlỡ có một ngày ông trời ổng không cho mẹ sống tiếp thì làm sao hả con? Vềvới mẹ đi con….về nhà đi con ..***Tôi để máy di động lên bàn, cười buồn nhìn khung ảnh đặt trên bàn làmviệc. Mái tóc mẹ đã điểm bạc, xoa đầu tôi cười yêu thương. Còn tôi, đứa congái 20 tuổi cười tươi áp gương mặt sát bên má mẹ, ôm ghì lấy mẹ. Bức ảnhlàm tôi bật cười, hồi tưởng lại hình ảnh lúc ấy. Nhớ mẹ, muốn lao thật nhanhvề với mẹ nhưng công việc bận ngập đầu, chưa rảnh dịp nào về với mẹ. Đưatay lên vuốt nhẹ lên bức ảnh ấy, khẽ đáp:-Mẹ ơi, con hứa xong hợp đồng này con sẽ về bên mẹ, mẹ nhé! Hết thángnày thôi, con sẽ về.Hít một hơi thật sâu, tôi lại quay đầu tiếp tục làm việc. Sống ở Mĩ thời giankhá dài, tôi cố gắng để tập dần cho bản thân thói quen làm bán mạng đểkiếm tiền giúp đỡ gia đình. Nhớ nhà, nhớ quê hương cũng phải ráng nhịn,giấu kín trong lòng nếu không sẽ yếu đuối và không gây dựng được sựnghiệp.***-Mẹ ơi, vào nhà đi mẹ. Trời trở lạnh rồi, mẹ vào trong với con mẹ nhé!Anh Thành lấy áo ấm khoác lên người bà, lo lắng nói.Nhưng bà không chịu, vẫn ngồi trên chiếc ghế nhựa mệt mỏi đáp:-Mẹ không vào đâu. Lỡ em con có về mẹ còn ra đón nó chứ!Anh mím môi, nhìn sang hướng khác nếu không mẹ sẽ thấy anh khóc mất.Bà cười hiền, giọng nói chứa đầy yêu thương:-Nó không biết có mặc áo ấm không hả Thành? Tính nó cẩu thả, không ainhắc nhở là mặc kệ. Con bé này lớn rồi nhưng vẫn không sửa cái tính bướngbỉnh này.Tim anh đau thắt lại, ngồi xồm xuống ôm bà vào lòng, nghẹn ngào khuyên :-Mẹ đừng như vậy mà. Mẹ nghe con, tối nay mẹ ngủ một giấc rồi sáng maicon gọi bảo em nó về nhà với mẹ!Bà khẽ cười, vỗ nhẹ vào vai anh:-Ừ. Mẹ sẽ vào ngủ ngay mà nên con đừng lo. Mẹ chỉ ngồi một lát nữa rồi mẹvào. Con cứ vào trong đi, mẹ sẽ vào sau.Thương mẹ ngày một yếu đi, tóc lại bạc thêm vì nhớ đứa con đang ở chốnxa. Vị đắng chát trong lòng dâng trào, bất lực nhìn mẹ đã già nhưng vẫn ngồichờ con. Anh muốn mẹ được vui vẻ và hạnh phúc chứ không như thế này.Kiếm được nhiều tiền có nghĩa lí gì khi mỗi ngày lại thấy mẹ buồn, lặng lẽôm bức ảnh có cả gia đình rồi trộm khóc.***Tiếng điện thoại vang lên thúc giục chủ nhân của nó nhanh chóng bắt máy.Một lần, hai lần nhưng đến lần thứ năm, tôi mới nghe thấy mà nhấn nút nghemáy:-Alo. Tôi, Hoàng Nhiên Mi nghe.-Mày về nhà ngay cho tau. Mẹ kiếp, mày sao nỡ làm vậy hả Len?Đầu dây bên kia gào lên, quát lớn.Tôi bất ngờ khi nhận ra đó là giọng anh trai bèn nhỏ giọng, khó hiểu hỏi:-Anh, anh nói gì thế? Em không hiểu gì cả.-Mày về nhanh đi. Mẹ vì ngóng chờ mày về từng ngày mà đổ bệnh. Bệnhngày một nặng thêm rồi. Mày vui chưa? Thỏa mãn chưa? Tau lúc nào cũngbảo mày về đi. Thăm mẹ thì lỡ việc quan trọng của mày à! Tau dù con mẹnhưng làm sao có thể thay thế được đứa con gái ở xa như mày. Về nhanh đinếu mày không muốn cả cuộc đời này phải sống trong dằn vặt, hối hận.“Tút tút”Âm thanh ngắt kết nối cứ kéo dài còn tôi như hóa đá tại chỗ. Cắn chặt môi,cố kiềm chế sự run rẩy của chính mình. Dòng kí ức chợt ùa về. Hình ảnh mẹnắm tay tôi dẫn vào lớp một, b ...