Đó là một ngày khó quên nhất trong đời bà. Buổi sáng tinh mơ đi lĩnh tiền trợ cấp khó khăn ấy, tiết trời cực kỳ trong lành, cả nhà vừa tờ mờ đã thức dậy, ăn cơm sáng xong, bà và con trai thay bộ quần áo tốt nhất, trong tiếng dặn dò "Trên đường cẩn thận" của chồng, ra khỏi cửa nhà, đi đến Cục Dân chính. Trong phòng họp của Cục Dân chính đã ngồi kín người, có những cư dân như bà đi lĩnh trợ cấp khó khăn, có cả rất nhiều phóng viên báo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mẹ phải làm gương cho conMẹ phải làm gương cho conĐó là một ngày khó quên nhất trong đời bà. ***Buổi sáng tinh mơ đi lĩnh tiền trợ cấp khó khăn ấy, tiết trời cựckỳ trong lành, cả nhà vừa tờ mờ đã thức dậy, ăn cơm sángxong, bà và con trai thay bộ quần áo tốt nhất, trong tiếng dặn dòTrên đường cẩn thận của chồng, ra khỏi cửa nhà, đi đến CụcDân chính.Trong phòng họp của Cục Dân chính đã ngồi kín người, cónhững cư dân như bà đi lĩnh trợ cấp khó khăn, có cả rất nhiềuphóng viên báo chí đến phản ánh việc này.Bà và mấy chục người đứng thành một hàng, nhận tiền trợ cấpkhó khăn từ trong tay lãnh đạo, những ống kính to to nhỏ nhỏnhằm thẳng về phía họ, ánh đèn láp nhấp nhoáng hết đợt nọ đếnđợt kia.Đứng trước tình cảnh như vậy, trong lòng bà có một dư vị gì đókhông thể nói rõ ra được, bà bất giác cúi thấp đầu, rất muốnmau chóng trốn ra khỏi. Trái lại, các phóng viên nhà báo lại yêucầu họ giơ xấp tiền trong tay họ lên một lần nữa, tiếp đến làmột đợt ánh đèn láp lóe lên...Bà bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh đã xuất hiện trước đây – cũnglà vô số ống kính nhắm vào bà, cũng là những đợt ánh đèn lóelên không mở to mắt được, nhưng hồi đó lưng bà còn thẳngđứng, trên mặt nở nụ cười tươi rói, trên tay là bằng chứng nhậnLao động gương mẫu đỏ chót...Dắt tay con trai ra khỏi cổng, nước mắt bà không kìm được cứtrào ra. Trong nước mắt bà, vừa có vị chua cay, vừa có vị xấuhổ, càng nhiều hơn là có vị bi ai của số phận mình.Mười tám tuổi bà đã tham gia công tác, hai mươi tám tuổi làLao động gương mẫu toàn thành phố, ba mươi lăm tuổi vì nhàmáy đổ bể nên buộc phải nghỉ việc. Sau khi nghỉ việc, bà vàchồng mở một cửa hàng siêu thị.Một ngày sau khi siêu thị khai trương được bốn tháng, bà cùngchồng đi nhập hàng, không may bị tai nạn xe cộ trên đường, từđó chồng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, bà bị què một chân. Saucơn thập tử nhất sinh ấy, gia cảnh họ sa sút ghê gớm, cả nhà bamiệng ăn chỉ có thể dựa vào tiền bảo hiểm rất thấp của thànhphố mà sống.Tiền bảo hiểm thấp mỗi tháng chỉ có 300 đồng, ba bữa ăn củacả nhà ba miệng ăn ở cả trong đó, tiền nước tiền điện tiền ga ởcả trong đó, tiền bồi dưỡng của chồng ở cả trong đó, tiền sáchvở của con trai ở cả trong đó...Cuộc sống gian nan làm cho bà nghẹt thở. Nhìn chồng khôngthể động đậy, nhìn con trai mới mười tuổi, bà thậm chí đã từngnghĩ mua phắt một gói thuốc chuột, khi nấu cơm trộn vào tronggạo...Khi bà tuyệt vọng nhất, nhân viên công tác trong Ban đại diệndân phố thông báo cho bà một tin tốt lành: Đã liệt kê gia đìnhnhà bà vào đợt đầu những gia đình được trợ cấp khó khăn củathành phố, bắt đầu từ tháng sau, mỗi tháng nhà bà được lĩnhthêm 300 đồng ngoài số tiền bảo hiểm thấp.Đi trên đường phố, bà khẽ khàng lau những giọt nước mắt trênkhóe mắt. Con trai kéo tay bà nũng nịu: Mẹ! Hôm nay chúngta có tiền rồi, mẹ cho con ăn thịt kho được không?.Bà nhìn gương mặt bé nhỏ của con, trong lòng thấy chua chátkhó nói ra: Tuy nói mình mỗi tuần đã bớt ra ít tiền mua ít thịtcải thiện bữa ăn cho con, nhưng con đang tuổi ăn tuổi lớn, mộtít thịt đó với con mà nói có thấm tháp vào đâu?Bà dắt con vào chợ, vừa đi vừa tính toán sử dụng hợp lý số tiền300 đồng trong tay. Đứng trước quầy thịt, bà chỉ vào miếng thịtrẻ nhất, nói với chủ quầy: Mua một cân này!.Con trai không chịu: Mẹ ơi! Ít quá!.Bà cắn răng nói: Vậy thì mua một cân rưỡi! Sau đó, bà cúithấp đầu dỗ dành con trai: Lát nữa mẹ lại mua thêm khoai tây,ninh với thịt thành một xoong, cho thêm hành hoa vào, sẽ thơmngon lắm đấy!.Xách thịt trên đường về nhà, con trai vẫn không vừa lòng: Mẹ!Mẹ mua thêm ít nữa đi, nấu một xoong to, cả nhà ăn một bữakha khá!.Bà cười: Tháng này tiêu hết sạch tiền, tháng sau không ăn cơmnữa ư?.Con trai ngửng cao đầu nói: Tháng sau chẳng vẫn phát tiềncho chúng ta hay sao? Tháng này tiêu hết, tháng sau mẹ lại đilĩnh mà!.Câu nói đó của con trai làm cho bà cảm thấy sốc chưa từng có,phảng phất như có một sợi dây thắt chặt trái tim bà, chặt đếnmức không thể nói thành lời.Bà không ngờ con trai lại nghĩ như vậy – Chỉ vì có khó khănnày nọ, là có thể không cần lao động, không cần phấn đấu, là cóthể an tâm đắc ý dựa vào sự giúp đỡ của người khác! Lẽ nào,sau này con trai sẽ phải cậy nhờ vào bảo hiểm thấp, dựa vàotiền trợ cấp khó khăn mà sống suốt đời ư?Buổi tối hôm ấy, nhìn những đồng tiền mới tinh nằm trên bàn,bà suốt đêm không chợp mắt được, câu mà con trai nói banngày cứ vang vọng bên tai bà hết lần này đến lần khác.Bà nói với mình: Tôi biết lao động, cũng có thể lao động, đãtừng giành được những danh hiệu vinh dự có liên quan với laođộng, lẽ nào bây giờ què một chân thì có thể không lao động ư?Tôi còn có hai cánh tay lành lặn khỏe mạnh, cần phải dựa vàobàn tay của mình mà nuôi sống cả gia đình, nuôi sống con trai!Tôi không thể để cho con trai sau này dựa vào lĩnh tiền trợ cấpmà sống...Một tuần lễ sau, tại một gó ...