Thông tin tài liệu:
sớm mai. Không một chiếc quần đùi của đàn ông, mùi cơ thể cũng không nhưng gạt tàn luôn đầy tàn thuốc. Lạ thật. Đôi lúc chị tự thắc mắc như thế. Tại sao tất cả bọn họ đều không để lại thứ gì trừ tàn thuốc? Ngày lại qua, chị cũng quen dần với điều đó. Rồi chị đâm nghiền mùi thuốc và nghiện lúc nào không hay. Họ biết nhưng không quan tâm lắm. Họ vẫn đến rồi đi và không để lại gì cả. Mỗi người có một loại thuốc khác nhau và chị nhận ra họ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mèo hoang Mèo hoang TRUYỆN NGẮN CỦA ĐOÀN PHƯƠNG HUYỀNNVTPHCM- sớm mai. Không một chiếc quần đùi của đàn ông, mùi cơ thể cũng khôngnhưng gạt tàn luôn đầy tàn thuốc.Lạ thật. Đôi lúc chị tự thắc mắc như thế. Tại sao tất cả bọn họ đều không để lại thứ gì trừtàn thuốc? Ngày lại qua, chị cũng quen dần với điều đó. Rồi chị đâm nghiền mùi thuốc vànghiện lúc nào không hay. Họ biết nhưng không quan tâm lắm. Họ vẫn đến rồi đi vàkhông để lại gì cả. Mỗi người có một loại thuốc khác nhau và chị nhận ra họ qua mùikhói thuốc. Chị không quen hẹn một ai, tự họ đến như tự bọn họ sắp xếp thời gian vớinhau mà không bao giờ bị trùng. Hôm nay là ông giám đốc nọ, ngày mai ắt là một taykinh doanh nào đấy. Cũng có thể chỉ vài phút sau, một gã vẩn vơ ở đâu đó sẽ đến… Vớichị họ như nhau cả, trừ mùi khói thuốc. Mùi khói thuốc của tay giám đốc chắc chắn làthơm và nhẹ vì thường mấy tay đó dễ mắc bệnh tim mạch; thuốc của tay làm nghề kinhdoanh thì dĩ nhiên là rất thơm nhưng nặng đô; còn của tay vơ vẩn chỉ nghe cái mùi trỉntrỉn mà lại dễ nghiền hơn hết thảy mới lạ chứ… Hồi còn trẻ, mỗi lần thay một loại thuốclà chị ói thốc ói tháo, ra cả mật xanh mật vàng. Chị sợ, rất sợ điều đó. Nhưng dường nhưhọ thích thấy chị như vậy. Chị sẽ trở thành một cô gái yếu đuối và có kẻ sẽ thừa cơ chămsóc và ve vuốt. Lúc ấy chị vẫn lạnh nhưng không phải là cái lạnh dửng dưng thường thấy.Song chỉ là một thời gian mà chị còn rất trẻ. Tất cả bỗng qua nhanh vì chị là người dễthích nghi.Tuổi xuân của chị qua đi nhanh như những cô gái cùng cảnh ngộ khác. Và đôi mắt củachị ngày một buồn hơn, sâu hơn. Cũng ở tuổi của chị, những người đàn bà khác đang ởcái độ hồi xuân. Được bàn tay chăm sóc, ve vuốt của người đàn ông, họ lại càng mơnmởn và cuốn hút hơn. Còn với chị, đàn ông chị không thiếu, nhưng đã ai biết chăm sócchị chưa hay họ chỉ đến với chị như những kẻ qua đường? Chị biết. Cũng có biết bao kẻsay mê chị nhưng chỉ là ở cái lúc mà chị còn son trẻ, còn mặn mà, không bệnh tật. Cũngrất nhiều kẻ hứa hẹn với chị đủ điều nhưng rồi lại bỏ quên tất cả. Chị không bao giờ tráchhọ, vì với chị mọi thứ đã chết khi lời hứa của mối tình đầu bay xa.Một sĩ quan quân đội đẹp trai, thông minh và nói chuyện rất có duyên đã hớp hồn chị.Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tim chị như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh cũng vậy,nhìn chị thật lạ và chị nhớ mãi cái nhìn ấy. Đó là lần anh về làng nói chuyện với nhữngthanh niên sắp lên đường nhập ngũ. Chị là bí thư xã, duyên dáng và xinh đẹp nên đượcgiao nhiệm vụ làm công tác ngoại giao. Và họ đã gặp nhau.Ba tháng sau anh về, họ như đã có một cuộc hẹn hò ngầm trước đó. Rồi cái gì đến nó sẽđến, họ công khai đi lại với nhau. Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo ganh tị. Lời ong tiếng vecũng không phải là ít nhưng khi đã yêu, chị cũng như bao nhiêu cô gái khác, tuyệt đối tintưởng. Để tạo thêm niềm tin trong chị, anh đã đến thưa chuyện với cha mẹ chị. Lúc ấy chịcảm thấy sung sướng tột độ, tưởng như chị đã nắm được hạnh phúc. Không nói ra nhưngchị đã bắt đầu biết dành dụm, sắm sửa. Chị muốn có ít vốn nho nhỏ khi về nhà chồng. Vàchị đã chờ một lần được cùng anh sánh bước nhưng mãi mãi điều ấy không xảy ra.Trong một đêm mưa, anh đến ướt át mà nồng ấm. Anh báo cho chị biết anh sẽ về quêthưa chuyện với bố mẹ để các cụ mang trầu cau qua hỏi chị. Không bao lâu họ sẽ làmđám cưới và họ sẽ về ở cùng gia đình anh. Anh an ủi chị đừng quá lo lắng vì cha mẹ anhrất hiền. Dường như những lời đó làm chị ngây ngất. Chị đâu có lo nghĩ gì. Lúc ấy chị chỉnghĩ đến hạnh phúc là được bên anh.Một tuần, hai tuần, rồi một tháng, anh vẫn bặt tin. Chị vừa mong chờ, vừa lo lắng đứnglên ngồi xuống không yên. Ngày nào chị cũng chờ anh, chờ tiếng xe ngang ngõ nhưng vôvọng. Đúng lúc ấy, chị phát hiện mình đã mang giọt máu của anh. Từ đó, cuộc sống đãkhông còn là của chị.Căn nhà ngập trong giấy. Mỗi tờ giấy một loại khác nhau, không phân biệt được loại cònsử dụng được hay không? Từ ngày những tờ giấy xuất hiện nhiều hơn trong nhà thì mọithứ bỗng thay đổi. Chị vùi đầu trong mớ giấy mà quên hết mọi thứ xung quanh. Họ vẫnđến để thấy sự thay đổi từng ngày trong chị. Có khi mọi việc vẫn diễn ra như trước đósong với chị chỉ có một thái độ hờ hững. Chị quên dần mùi thuốc của từng người vàkhông còn gì níu kéo giữa chị và họ. Họ ra đi. Giẫm đạp trên đống giấy tờ ngổn ngang vàbắt đầu có mùi ẩm mốc ấy, họ mang theo cả cái bóng của mình. Trong đôi mắt đẹp kiachỉ còn lại sự ngây dại đê mê trên trang giấy. Đâu còn gì ở chị để họ tha thiết? Cánh cửađã khép lại rồi.Chị gục trên bàn. Những lọn tóc loà xoà che hết nửa khuôn mặt còn lại ngửa trên bàn.Dường như chị kiệt sức sau khi hoàn thành tập bản thảo về cuộc đời mình. Chị đã dốctoàn bộ sức lực của mình cho nó. Giờ đây chị chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, một giấcngủ thật sự của cuộc đời. Hình như trước đó, trong nghề của chị, chưa bao giờ chị có mộtgiấc ngủ cho riêng mình. Mọi thứ ...