Xe đụng hất văng thằng đó vào chân lúc anh đang gọi thức ăn. Trong bán kính 20 mét của cơ quan vào buổi chiều chỉ có hai lựa chọn: hoặc mì gói xào bò hoặc cơm chiên hải sản. Ngày nào cũng vậy, cũng thằng nhóc đó đưa ra cái thực đơn buồn thỉu buồn thiu. Thế là ngày nào anh cũng ăn món đó. Lúc thằng đó vừa bị xe hất văng vào quán, văng đến chân anh (ruột tè le tét lét) cũng là lúc thằng phục vụ đem ra dĩa mì gói xào bò . Nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mì gói xào bò Mì gói xào bò TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN NGỌC THUẦNXe đụng hất văng thằng đó vào chân lúc anh đang gọi thức ăn. Trong bán kính 20 métcủa cơ quan vào buổi chiều chỉ có hai lựa chọn: hoặc mì gói xào bò hoặc cơm chiên hảisản. Ngày nào cũng vậy, cũng thằng nhóc đó đưa ra cái thực đơn buồn thỉu buồn thiu.Thế là ngày nào anh cũng ăn món đó.Lúc thằng đó vừa bị xe hất văng vào quán, văng đến chân anh (ruột tè le tét lét) cũng làlúc thằng phục vụ đem ra dĩa mì gói xào bò .Nói sơ qua thằng bị nạn. Hình như anh đã nhìn thấy hắn rồi. Khi anh vừa vào căn tin thìhắn cũng vừa chuẩn bị đi ra. Tất nhiên hắn phải ăn mì gói xào bò, nếu như không muốnăn cơm chiên hải sản. Ăn xong, bước ra ngoài đụng thằng taxi mù. Bùm. Bùm. 2 phát.Một phát văng vào nhà. Phát thứ hai văng vào chân anh bụng xổ ra một màu vàng tươi.Anh biết hắn gọi món gì rồi .Và thế là xong đời hai thằng một lúc. Một thằng chết tại chỗ, một thằng sợ quá vù xe đi.Nạn nhân bụng gối lên chân anh và những cọng mì lòi ra thấy mà phát ớn.Một chi tiết nữa, hình như anh có biết thằng lái taxi. Nếu không lần hắn thường hay chạyqua đây. Thường đậu xe xéo xéo cơ quan anh. Thường nghe những bài hát não nề về tìnhyêu. Nếu nhớ không lầm nữa thì anh đã đi xe của hắn vài lần, lần nào cũng được tẩm bổbởi đủ thứ âm thanh mắc dịch. Nhưng được cái hắn vui vui, biết đủ loại chuyện, tùy vàonhu cầu quý khách muốn nghe loại gì hắn sẽ tuôn ra thứ ấy. Trí nhớ của hắn quả là lợihại. Hắn có thể nhớ những chuyện từ rất xưa, cũng như có thể nhớ từng con đường đã đổiđi đổi lại dăm ba lần tên gọi.Nhưng lúc này khác, hắn thò đầu ra khỏi cửa xe, há hốc mồm, không thốt được một câunào. Mặt trắng nhợt. Sau cùng thụt đầu vào, phóng vụt xe đi.Thằng nhóc vừa đặt dĩa mì xuống bàn nói, mì gói xào bò của anh đây thì hét toáng. Chếtngười, chết người. Nói xong vù mất dạng. Công an ở đâu không biết nhanh chóng ập đến.Làm sao có thể nhanh thế nhỉ. Anh thấy những chiếc áo màu vàng. Họ khiêng cái xác nạnnhân ra khỏi chân anh. Trời ạ, lúc này anh mới nhận ra, mình đã trân trân nhìn nhữngcọng mì gói xào bò vung vãi dưới đất mà không làm gì hết. Bàn chân anh tưởng chừngkhông thể nhúc nhích, như thể chân ai. Bấy giờ anh chạy vào toa let, xịt nước thật mạnhvào chân, nói chung rất nhiều công đoạn mới nhận ra chân mình.Tối nay sẽ mất ngủ đây, anh nguyền rủa. Chắc phải ghé tiệm thuốc tây mua dăm viênthuốc an thần. Tinh thần của anh vốn đã rệu rồi, bùm một nhát kiểu này đương nhiên trốcgốc. Trong tấm gương nhà vệ sinh, anh không nhận ra mình nữa. Như cái xác của ai đóbất ngờ đột nhập vào thân xác anh, đúng vào lúc này, chỗ này, xoán lấy anh.Nhờn nhợn anh quay ra. Nhưng không xong rồi, ập vào mắt là đĩa mì gói xào bò đangcòn nguyên vẹn trên bàn. Người ta đã hốt sạch máu lẫn mì gói vương vãi dưới đất, nhưngđĩa mì của anh thì vẫn còn đó như muốn nói, ăn đi chứ, cái thứ khoái khẩu của anh đây.À, mà phải ăn đúng cách đó nhé. Có nhiều cách để ăn, hoặc dùng muỗng, hoặc dùngmuỗng kết hợp với đũa, hoặc gắp cọng mì dài bỏ vào miệng rồi hút cái rột. Anh khoáicách này mà, phải không.Anh đi thẳng ra cửa. Có cái gì đó loang ra đau nhói. Căn bệnh của anh, mỗi lần sợ hãi lày như rằng, đau nhói, do trái tim tội nghiệp như một ống cống quá tải những cảm xúc ấymà, như cái thang máy bị nhồi nhét cùng một lúc quá nhiều người ì ạch trôi giữa các tầnglầu ấy mà. Anh gắn gượng bước. Thằng nhóc “hai lựa chọn” chặn anh lại đòi tiền đĩa mì.Nó chẳng quên thứ gì. Xác chết, máu, cơn đau, nỗi sợ vẫn không ngăn được trí nhớ hoànhảo của nó. Anh lập cập dúi vào tay nó mấy đồng bạc rồi thoát ra cửa.Nhưng vẫn chưa buông anh, không, nó nói, trên kia kìa.Có hai cọng mì gói xào bò, trời ạ, như hai con đỉa hút máu dính trên vạt áo anh. Saochúng làm gì ở đây thế. Không biết chúng là hai cọng mì từ dĩa mì nào, đĩa của anh văngra hay từ xác chết văng lên.- Mày lấy giùm tao đi, ghê quá.Anh thấy mình không có khả năng làm bất cứ chuyện gì vào lúc này.Anh lếch ra quầy thuốc tây, chân xụm xuống. Chắc chết mất nếu không thoát khỏi tìnhtrạng tồi tệ này sớm hơn.-Có lẽ thứ tôi cần là một loại thuốc ngủ gì đó cực mạnh. Anh nói với cô gái bán thuốc.Một loại gì có thể làm ngưng hoàn toàn, và ngưng thật nhanh.-Cực mạnh? Hai con mắt của cô gái trố ra nhìn anh.-Đúng rồi.-Có chắc là anh muốn loại đó?À, cô ta nghĩ anh có vấn đề. Mà đúng, anh đang có vấn đề. Tâm trí anh bóng tối thâm umỗi lúc một loang ra như cái mũ to.-Tôi không tự sát đâu mà cô sợ.Anh điểm một phát ngay cái huyệt do dự của cô ta. Anh biết cái huyệt đó. Tưởng tượngmà xem, buổi sáng mở cửa bán cho ai đó những viên thuốc ngủ cực mạnh và từ đó khôngcòn thấy anh ta đâu nữa. Đấy, huyệt do dự, trí tưởng tượng tuyệt vời khỉ đột khỉ khô củacô ta. Rồi ah dọ dẫm hỏithêm, cô sẽ làm gì nếu không biết làm gì trong suốt một ngàynhư ngày hôm nay?Cô gái lắc đầu. Anh biết ngay mà.Anh có vấn đề, cô nói. Vấn đề của anh ...