Có một buổi chiều ngơ ngẩn buồn. Trời vàng vọt nắng. Những đợt nắng cuối cùng của mùa thu đang đi qua một cách lặng lẽ. Trong sắc nắng đã chơm chớm hơi may bảng lảng. Tôi ngồi ở phòng máy, chân co, chân duỗi trên ghế đọc hờ hững mấy trang báo mạng. Chợt nhớ ra bức thư chuyển phát nhanh vừa chuyển đến hồi sáng đang đặt trên bàn vội cầm lên bâng quơ. Một tấm thiếp mời cưới mà cả hai họ mời đều không biết tên. Lại lật chỗ phong bì, đích thị là gửi cho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Miền cũ Miền cũ TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN QUỲNH NGACó một buổi chiều ngơ ngẩn buồn. Trời vàng vọt nắng. Những đợt nắng cuối cùng củamùa thu đang đi qua một cách lặng lẽ. Trong sắc nắng đã chơm chớm hơi may bảng lảng.Tôi ngồi ở phòng máy, chân co, chân duỗi trên ghế đọc hờ hững mấy trang báo mạng.Chợt nhớ ra bức thư chuyển phát nhanh vừa chuyển đến hồi sáng đang đặt trên bàn vộicầm lên bâng quơ. Một tấm thiếp mời cưới mà cả hai họ mời đều không biết tên. Lại lậtchỗ phong bì, đích thị là gửi cho mình có cả địa chỉ hẳn hoi. Lại bần thần đọc lại tên côdâu chú rể: Bùi Minh Anh và Nguyễn Khắc Tâm, rồi vại vỗ vỗ ào đầu băn khoăn mãimới ngớ người nhớ ra. Thì ra là thằng bạn học thời phổ thông với mình. Tên nó là Tấm.Tấm mọc sừng cưới vợ. Tôi bất ngờ ôm miệng cười tô hô khi nhớ đến hắn. Kí ức vỡ oà ranhư một cống nước to vừa mở ống xả, ào ào chảy trong tâm hồn tôi những kí ức về mộtthời xưa cũ có nó.Tôi và nó là hai thằng bạn thân. Thân đến nỗi có lúc quên hẳn tên nhau, bởi lúc nào cũnggọi thằng này thằng kia, ôm vai bá cổ suốt cả ngày, chẳng có lúc nào mà gọi đúng cái têncúng cơm của nó được. Tâm, đúng ra, tên của nó là Tấm. Hồi ở với tôi nó cũng là Tấm,không hiểu sao bây giờ lại thay tên như thế. Chết thật, dẫu có một cái dấu thôi cũng làmngười ta dễ lại xa nhau.Tôi đem chuyện Tấm cưới vợ về làm lành vợ tôi sau một hồi cãi nhau hồi trưa. Nàngkhông khỏi bất ngờ, bởi từ trước tới giờ, nàng chỉ biết hắn qua lời tồi kể. Vừa đứng nấuăn trong bếp, nàng vừa quay lại mút mút chiếc đũa nấu ăn vừa hỏi:- Thế ra, ông ấy bây giờ mới lấy vợ đấy, cũng phải gần 45 rồi chứ nhỉ?.- Anh cũng đang bất ngờ đây- tôi hồ hởi nghĩ về thằng bạn cố tri hói đầu trước tuổi vàthấp tịt của mình- thì hắn cũng bằng tuổi anh mà. Chà nhanh thật, mới đó mà đã gần 30năm trôi qua.- Thế anh định bao giờ đi?- Mấy hôm nữa mình thu xếp rồi về quê luôn thể.- Không, anh về một mình đi, em còn con cái nữa, không tiện. Vả lại anh cũng tranh thủđi thăm lại bạn bè hồi ấy, để cho anh tự do.Tôi im lặng không nói gì, vợ tôi bao giờ cũng thế. Bao giờ cũng tâm lý đến phát nể. Nànghơn hẳn các bà vợ khác ở cách giữ chồng. Bao giờ cũng thế, nếu như có một dịp tế nhịnào đó, nàng cũng rút trước khi tôi kịp mở lời mời. Lần này cũng vậy. Tôi về quê, ngoàicái việc về dự đám cưới thằng bạn thân ra, tôi còn có nhiều việc bấy lâu nay day dứt.Công việc bộn bề đến nỗi tôi không có thời gian dứt mình ra được. Chỉ đến bây giờ tôimới có thể thu xếp để về quê.Suốt cả đêm dài tôi ngủ không say giấc. Trời u ủ buồn. Đầu đông, nhưng sao đêm ấy độtnhiên bức đến lạ. Tôi nằm đốt thuốc trên đi văng, chăm chăm nhìn trên trần nhà vô định.Tự nhiên nghĩ đến việc về quê ngày mai. Ngày mai tôi sẽ về quê, sao điều này lại khónghĩ với tôi đến thế. Quê năm nào chẳng về, nhưng lần trước, lái xe đón tận cổng, tôixách chiếc cặp số sang trọng bước lên xe và cả vợ con tôi nữa, áo váy tưng bừng xách đủthứ về cho bà nội. Rộn rạo một lúc rồi lại đi, từ ngày xa quê, chưa bao giờ tôi ngủ đêm lạiđó. Giờ về không có vợ con, lại về ít bữa, tự nhiên thấy lạc lõng, lo lo như đứa trẻ lần đầuđi xa.Tôi ly quê từ năm 17 tuổi. Đêm trước khi ra đi lòng cũng chộn rộn như thế này. Một nửamuốn thoát thật nhanh ra khỏi cái làng quê nghèo, một nửa dùng dằng như níu chân ở lại.Đó là một ngày cuối mùa đông, trời lất phất mưa. Lạnh buốt. Tôi cúi đầu bước trên conđường đất đỏ trơn như mỡ lầy lội những bùn bị xe quần rách nát. Hai bên đường hoa cỏlau trắng ngập tràn, có đôi chỗ, hoa bị bùn tạt, một vạt đỏ như máu. Tôi đứng trên gò caonhìn quê hương lần cuối, thấy khói bếp bần thần trên mái rạ, và đồng làng chi chít nhữngô vuông. Tiếng nghé gọi đàn buồn não ruột làm tôi trào nước mắt. Tôi đã cố giấu nỗibuồn đó tận sâu trong kí ức để không còn lấy lên được nữa. Tôi lăn lộn trong cuộc sống,dành giật. Để có ngày hôm nay, tôi đã từ bỏ quê hương của mình, từ bỏ như một nỗi nhụccủa những người con xa quê kiếm ăn nơi đất khách. Trong mọi chuyện của mình, tôitránh không nói về quê hương, dẫu trong lòng nhiều lúc nóng như lửa. Cho đến khi trởvề, tôi muốn trở về đàng hoàng. Tôi che đậy những xúc cảm thực sự của mình bằngnhững hành động lịch lãm, sang trọng. Tôi không nhìn con đường đất đỏ, cố tình khôngthấy những vạt hoa lau bên đường đỏ như máu. Những lúc ấy, tôi không nhìn được chínhtôi.***Chuyến xe đưa tôi về tận đầu cổng làng. Con đường đất đỏ mềm mát lạnh đầy hơi sươnglành lạnh của buổi sớm mai. Suốt một đêm dài không ngủ, tôi uể oải xách chiếc cặp sổ tosụ mà vợ đã chuẩn bị không thiếu một thứ gì, kể cả cuộc giấy vệ sinh, đi thẳng vàp làng.Chớm hết con đường liên thôn, là đường vào làng tôi. Đường đổ betong chạy vào sâutrong từng ngõ. Tôi chậm rãi bước, thấy bóng tre vút cong, nhỏ nhỏ những hạt sương cònđọng. Mẹ tôi ngồi bỏm bẻm nhai trầu bên ang nước, thấy tôi về bất ngờ cũng luốngcuống, vội vàng chạy ra nhấc chiếc cổng tre sang một bên, chiếc cổng ọp ẹp nằm rạp bênbờ bông bụt đầy hoa đỏ:- Anh không gọi điện trước cho mẹ để mẹ chuẩn bị cơm nước, thế đã ăn gì chưa?- Chưa mẹ ạ. Tôi vục nước đầy tay từ cái gáo dừa mẹ tôi múc vừa rửa mặt vừa nói- conăn gì chả được. Mẹ đừng lo.Mẹ tôi không nói không rằng xắng xở đi xuống bếp. Tôi nằm trên chiếc chõng tre ngoàisân nhìn quanh quẩn lên bầu trời lấp ló sau giàn hoa thiên lí xanh mát. Thấp thoáng cóngọn khói vẩn vơ bay lên rồi đậu sà sà trên mái rạ đầu hồi.***- Thằng Tấm mọc sừng kia, mày sẽ biết tay tao.Tôi nằm rạp trên lưng con trâu cồ, hai chân thúc mạnh vào bụng như người phi ngựa.Con trâu trùi trũi xông lên phía trước. Hai bên vũng lầy, bùn quánh lại, đen kìn kịt.Những tùm cỏ lác bị quầy nát, những bông hoa màu tim tím ngằm ngập trong đống bùnvừa bị xéo nát, mùi tanh rinh rích.Thằng Tấm trùng trục cưỡi cón trâu mộng nhà nó chạy trước tôi một đoạn dài, vừa chạynó vừa quay đầu lại nhìn tôi cười cười. Tôi nhăn nhở nhìn hắn, vừa tức tối vừa thẹn thùngvì bị thua m ...