Danh mục

Miền Không Dấu Chân Người

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 135.34 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

e champ couvert de morts sur qui tombait la nuit. Il lui sembla dans lombre entendre un faible bruit. (Victor Hugo, Après la bataille) Chuyến xe cuối ngày xuống khách ở ngả ba đường dẫn vào thị trấn. Lẫn trong đám người nhớn nhác là người đàn ông gày gò, vai lệch, hai hốc mắt trũng sâu, ngơ ngác đưa mắt đảo một vòng rồi khoát chiếc túi xách lên vai, lầm lũi bước trên con đường đất đỏ dưới cơn mưa lất phất. Đứng trên đầu dốc, người đàn ông nhìn sững màn khói lạnh đùn lên thành dãi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Miền Không Dấu Chân Người Miền Không Dấu Chân Ngườie champ couvert de morts sur qui tombait la nuit.Il lui sembla dans lombre entendre un faible bruit.(Victor Hugo, Après la bataille)Chuyến xe cuối ngày xuống khách ở ngả ba đường dẫn vào thị trấn. Lẫn trong đám ngườinhớn nhác là người đàn ông gày gò, vai lệch, hai hốc mắt trũng sâu, ngơ ngác đưa mắtđảo một vòng rồi khoát chiếc túi xách lên vai, lầm lũi bước trên con đường đất đỏ dướicơn mưa lất phất.Đứng trên đầu dốc, người đàn ông nhìn sững màn khói lạnh đùn lên thành dãi trắng đụclềnh quấn quanh chóp núi cao, những ngọn đồi lô nhô dưới xa kia và sự di động chậmchạp của những bóng người li ti bên những đường ranh đất đỏ giữa các vườn cà phê.Trong thị trấn, các hàng quán bắt đầu kéo hẹp cửa, sáng ánh đèn từ bên trong và mái hiêndội xuống, lẫn trong bóng chiều ngập sương.Phía bên kia đường, người phụ nữ đi ngược chiều, mang chiếc gùi có mấy cọng bạc hàxanh mướt nhô lên. Cả thân hình chị chúc xuống như sắp ngã chúi về phía trước, trên condốc nhoè đỏ giữa màu sáng lửng nhập nhoạng cuối ngày.Người đàn ông dõi mắt nhìn một lúc, rồi tiếp tục bước dưới bụi mưa bay bay. Bóng tốixuống mỗi lúc một đậm hơn.Người đàn ông bước ngập ngừng qua mấy dãy phố nhỏ rồi ngóng về phía ngọn núi trướcmặt bắt đầu nhoè sẫm. Ông không nhớ mình đã bám xe đò lên miền đất này bao nhiêu lầnđể nhìn nó, rờ chạm vào nó như đang trở về với người thân, như tìm kiếm vật báu đã rớtlại chốn này. Ông đã bao lần háo hức bước ngược lên dốc núi dựng đứng, rồi thả rơi vềchốn cũ với vẻ mặt đầy thất vọng đau khổ.Lần này, ông cũng bắt đầu bằng nỗi háo hức mới nguyên khi cắm đũa vào tô mì đang bốckhói nghi ngút, trong ngôi quán dựng bằng những tấm cót mò o. Những sợi mì vàng quấnquanh đôi đũa không ấm lên bóng núi nhoè vào bóng đêm. Một chút khí lạnh trườn tớiquanh tô mì tưởng có thể thò tay nắm lên được.Đang lúc ăn, khách không nhận biết người chủ quán bước ra, đứng sau lưng. Ông ta caoto. Râu quai nón và râu mép xồm xoàm làm cho khuôn mặt càng thêm u tối. Chủ quánquan sát khách một lúc rồi bước tới, ngồi xuống phía đối diện, bộ dạng dò xét, vừa lôi từtúi áo gói thuốc, bật quẹt rít một hơi thật dài, phun khói mù mịt. Đợi khách ăn hết tô mì,ông hỏi: Ông đi đâu giờ này còn ngồi đây?. Lên đỉnh núi 635, ngọn núi Tử Thần.635 là núi nào?. Ngọn núi cao nhất ở trước mặt kìa. Người đàn ông bật cười ha hả,những cọng râu cũng bật rung theo: Núi Chư Đrắk. Đó là Chư Đrắk. Mà ông lên đó làmgì?. Tìm một người. Chủ quán ngạc nhiên vừa liếc nhìn vào chiếc tô trống trơn trênmặt bàn gỗ. Ông ta lắc đầu, rít mạnh hơi thuốc rồi quăng tàn vào vách. Mẫu thuốc thừa bịchạm mạnh lên vách ván văng ra những đốm đỏ li ti và tắt ngấm mau chóng. Lên núitìm người. Lạ thật. Có ai trên đó để tìm? Nhưng trời tối rồi, sao đi kịp? Ở xứ này khôngcó quán trọ. Mà cũng thiệt lạ, ngọn núi kia cất giấu những thứ của quí gì nhỉ? Tôi nghenói có một người đàn ông cứ thỉnh thoảng lại lên thị trấn nhỏ này rồi mò vào núi tìmkiếm cái gì đó. Chợt đến chợt đi như con sói mẹ đi tìm đứa con đã bị đánh cắp. Kháchdừng đũa ngó vào mặt chủ quán định nói gì đó nhưng rồi lại tiếp tục cúi xuống tô mì chỉcòn chút nước lợn cợn dưới đáy. Anh không biết đấy thôi - chủ quán đổi cách xưng hô-Ngày xưa, trên ngọn núi này là nỗi kinh hoàng của quân hai bên. Tất cả đều bị san bằng,không một ai sống sót, thành một nấm mồ tập thể. Kinh khủng. Chiến tranh thật kinhkhủng. Nói và chủ quán thẫn thờ nhìn những vạt sáng tối nhảy nhót ngoài hiên, thò tayvào túi áo định rút điếu thuốc khác châm lửa, nhưng nghĩ sao rụt tay lại, nhìn vào mặtông khách. Anh có ai quen ở thị trấn này không?. Không. Ngẫm nghĩ một hồi: Nhàchỉ mỗi một chiếc giường. Hay tôi lấy tấm bạt anh nằm tạm trên nền vậy. Tôi vào rừngkhuya mới về.Trong khi nói, bộ râu trên mép và chòm râu dưới cằm luôn khua động, có vẻ như lời nhắcchừng người khách lạ, cho đến khi đôi môi khép lại thì hình như sự bình yên như máihiên nhà được kéo dài thêm ra một chút cho khách.Cái lạnh và mệt mỏi đường xa khiến người đàn ông cong rút trong tấm bạt quấn kín lạinhư con sâu kèn. Mưa gõ lào xào trên mái tôn. Tiếng gió chạm, tiếng chim đêm kêuthảng thốt ngoài cánh rừng, nghe thật gần; có cả những tiếng lộc cộc đều đều như cóngười cầm búa gỗ gõ lên thân cây mục. Những âm thanh và gió ngái lạnh kéo sụp hai mắtngười khách lạ bằng tiếng thở nặng, gãy khúc.Giấc ngủ chập chờn đu đưa qua lại trên mẫu xương cá nhọn vây quanh ngọn đồi. Nhữngtiếng lộc cộc vỡ toác ra, rít lên the thé, vỡ toang tiếng nổ bên giao thông hào. Đất đá khạcra màu đỏ của lửa rực và máu, còn bên trên, tít trên cao kia là chiếc chổi của mụ phù thuỷxịt từng cột khói đen ngùn ngụt, lúc cao lúc thấp cùng với những tiếng nổ đến trời longđất lở.Cả đại đội của anh chẳng khác gì bầy gà con bị ném vào vũng cỏ rối. Bên dưới kia, trongcác khe lũng, dòng suối, đối phương trùng trùng lớp lớp ào lên như thể những đợt sóngthần dựng đứng và bổ ầm xuống. Hết ...

Tài liệu được xem nhiều: