Gặp gỡ để thanh thản bước tiếp, bắt đầu lại và sống tốt hơn. Sài Gòn nắng như đổ lửa, khói xe ngùn ngụt. Từng dòng xe hối hả, thúc nhau tiến về phía trước, còi nguýt vang trong thảm cảnh kẹt xe. Giày cao gót, vest công sở và Lead đỏ,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mối tình đầu tiên Mối tình đầu tiênGặp gỡ để thanh thản bước tiếp, bắt đầu lại và sống tốt hơn.Sài Gòn nắng như đổ lửa, khói xe ngùn ngụt. Từng dòng xe hối hả, thúcnhau tiến về phía trước, còi nguýt vang trong thảm cảnh kẹt xe. Giày caogót, vest công sở và Lead đỏ, Thi cố nhích từng chút một trong khoảngkhông hẹp giữa đám người đông như kiến. Thi thoảng, vài chiếc xe sau tôngnhẹ vào đuôi xe khiến cô chao đảo, mệt lả trong tiết trời 3 giờ chiều. Quệtvội mồ hôi ở trán, đẩy chiếc mũ bảo hiểm đỏ chót chốc chốc lại sập xuống vìmái đầu buộc khá cao lên, cô bẻ tay lái về phía căn hộ của mình sau khithoát khỏi màn xe cộ dệt như lưới đánh cá. Thế nhưng vừa bẻ tay lái khôngđược bao lâu, cô nghe tên mình được gọi lên đầy tha thiết từ phía sau: “Thi,Thi đợi tớ với!” Chuếnh choáng phanh gấp, ngoảnh đầu lại, cô liền thấy anh– người cô dặn mình phải cố quên hàng trăm lần, đang thở dốc và cười rạngrỡ.“Ủa, Quân! Sao Quân ở đây? Quân biết tớ ở đây à?”“Từ từ đã, Thi vẫn không sửa được cái tính hỏi dồn dập nhỉ”, anh đámắt, trêu.“Thắc mắc thì đành hỏi thôi, tớ nghĩ tính ấy chả có gì xấu”, cô nhúnvai.“Tớ đang đi công tác ở Sài Gòn, lúc nãy thấy Thi trong đám đông nêncố gắng luồn lách đuổi theo. Không mời tớ được ly nước à?”Cô cười xã giao, mời anh về căn hộ của mình, lòng thầm thở dài,cuộc đời đúng là có những sự tình cờ chẳng bao giờ tránh được, đặcbiệt là cuộc gặp gỡ với những người ta chẳng bao giờ muốn gặp lạidù chỉ một lần trong đời. Anh chạy xe song song cô, chặp hồi lại quaysang cười nhẹ trong làn gió khô khốc của chớm chiều Sài Gòn làmyêu thương bỗng chốc ngập ngụa trở về như xưa. Những năm thángĐại học được tua chậm dần cùng màn nước mắt giăng tơ như mạngnhện, không biết anh có còn nhớ không chứ cô thì chẳng thể nàoquên mối tình đầu đầy ích kỉ ấy.Năm xưa, cô chân ướt, chân ráo vào Đại học, nhìn quanh lớp mộtlượt thấy chẳng thể hòa đồng cùng ai. Nói thế thôi chứ cô ăn nói vàngoại hình cũng được xếp vào loại khá, chỉ có điều tâm hồn là thứduy nhất khiến cô cảm thấy lạc lõng. Hồi ấy, cô có một cái đuôi rấtdài là Lâm. Lâm mải miết đuổi theo cô, tìm mọi cách buộc cô phảichú ý đến anh. Tình yêu ấy dai dẳng khiến cả khoa ai cũng biết đến,nhiều người động viên cô đáp trả anh. Đành rằng Lâm là người tốtnhưng tốt không bao giờ là điều kiện để yêu, bởi tình yêu là thứ mùquáng hơn cả. Một năm chạy theo không kết quả, Lâm quay sangyêu người khác và bất đắc trở thành bạn thân của cô. Đôi lúc ngẩngmặt lên trời cao, nhìn những vạt mây diêm dúa nhào nặn hình thù kìquặc, cô tự hỏi lòng “tình yêu là gì? Có thể đến và đi nhanh nhưvậy sao?”.Lâm chơi trong hội của Quân và… cô biết Quân. Anh là một công tửchính hiệu nhưng không giỏi giao tiếp, chỉ quen thân trong nhóm bạnriêng cùng quê. Thực ra cô không thân với Quân, chỉ có sở thích ănuống và nói chuyện hợp nhau kì lạ. Nếu Quân hay im lặng nhìnngười khác thì cô luôn mở lời, gợi chuyện. Nếu đi café, Quân gọiexpresso thì cô gọi cappuchino và thường xuyên hoán đổi vị trí cốcđể uống chung, vì cô và anh đều thích cả hai. Nếu vào yahoo, cùngonline nhưng chẳng chat gì với nhau thì status là những câu thoạingầm dành cho nhau. Lần đầu tiên cô chat với anh là lần anh dùngnick Lâm, cô ỉ ôi đủ thứ chuyện trong khi anh chỉ biết sử dụng cácicon cười. Và rồi vào buổi chiều nhạt, trong trung tâm học liệu lộnggió, Quân nói thích cô và sẽ chờ câu trả lời của cô, bao lâu cũngđược. Cô bỗng im bặt, hai má khẽ ưng ửng, cả vùng trời phút chốcđổi sắc hồng…Nhưng cô còn muốn thử lòng anh nên chưa vội đồng ý. Có lẽ con gáilà loài sinh vật kì lạ, bắt người ta đuổi theo dù lòng muốn rất quay lạinhìn. Hoặc thích pha trò để rồi bật cười trước phản ứng của ngườita. Mỗi khi nhớ anh, tối chẳng tài ngủ được, cô lại nhắn tin cho anhnhững câu chẳng đầu, chẳng đuôi “Q ngủ chưa?”, đợi đến khi anh lolắng hỏi cô có việc gì thì cô lại bảo “Q ngủ đi”. Nhiều lúc thấy anh hờhững, cô lại tỏ ra thân thiết với bạn trai khác để anh phải bực mìnhhỏi cho ra vai trò của người ấy trong cuộc sống của cô, làm cô cườicả ngày. Biết anh thật lòng, nhưng không hiểu sao cô mãi im lặng,lầm lũi… Cô không hiểu bản thân đang lưỡng lự điều gì. Có cái gì đóquá khác biệt giữa hai đứa mà cô chẳng định nghĩa được, để rồi côsợ sệt và lúng túng trước những câu tỏ tình mải miết của anh.Đến lúc cô dẫn anh về nhà vì anh cứ nằn nặc đòi thế, anh trầm ngâmhỏi cô đúng một câu “nếu tớ ở rể thì tớ sẽ ở đâu đây?” khi lướt mắtnhìn quanh căn nhà bé, thì cô mới hiểu rõ sự khác biệt ấy. Mọi cảmgiác yêu đương trong cô bỗng hụt hẫng và xót xa… Lâm từng nóirằng anh là đứa sống trong lồng kính từ nhỏ và tiêu chí về cô gái anhyêu là phải sinh trưởng trong một gia đình cơ bản. Mà gia đình cô thìlàm gì có điều ấy. Cô luôn tự hào về sự hi sinh quá lớn của bố mẹcho việc học tập của hai chị em, và chưa bao giờ nghĩ rằng ngườimình thích lại xem thường nó. Anh cần gì ở gia đình người yêu cơchứ? Một sự chống đỡ tốt trong sự nghiệp hay khỏi phải ...