Danh mục

Mom song

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 385.37 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ánh liềm móc ngược trên bầu trời lam. Vài ngôi sao lẻ loi, lấp lánh. Bầy muỗi vo ve, dơi từ hốc cây bay túa ra. Bác Tám lót dép ngồi trên doi đất dô ra mép sông. Ba bốn chiếc tàn thuốc bẹp dí gần chỗ bác ngồi còn mới tinh, bác ra đây từ lúc sẩm tối. Rút thêm một điếu châm lửa, bác rít từng hơi, hai má tóp hõm vào tròn tròn, sâu hoắm. Bác rù rì, nửa cầu nguyện nửa như đang nói chuyện với một ai đó. Tôi rón rén bước lại gần, vịn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mom song Mom song TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG ANH QUỐCÁnh liềm móc ngược trên bầu trời lam. Vài ngôi sao lẻ loi, lấp lánh. Bầy muỗi vo ve, dơitừ hốc cây bay túa ra. Bác Tám lót dép ngồi trên doi đất dô ra mép sông. Ba bốn chiếc tànthuốc bẹp dí gần chỗ bác ngồi còn mới tinh, bác ra đây từ lúc sẩm tối. Rút thêm một điếuchâm lửa, bác rít từng hơi, hai má tóp hõm vào tròn tròn, sâu hoắm.Bác rù rì, nửa cầu nguyện nửa như đang nói chuyện với một ai đó. Tôi rón rén bước lạigần, vịn một cành đước ngồi xổm trên gót. Bác nhìn tôi cười:- Mày ngồi giống lính Mỹ đang quỳ bắn quá!- Thiệt không bác?Bác cười, tôi cũng cười theo tít mắt. Tôi nhón chân lấy chiếc dép lót ngồi bên cạnh, nhìntheo bác Tám. Phía mé sông, nước sủi bọt và động đậy.- Chúng nó đó!- Gì hả bác Tám?- Cá sấu!Thì ra bác đang ngồi rình cá sấu!***Cứ mỗi mùa trăng non, bác Tám lại ra doi đất cạnh rừng đước này, rễ đước mòn lỉn dấuchân bác. Bác khục khặc ho. Ho thế bác hút thuốc làm gì. Bác lắc đầu:- Thuốc nhẹ hều này chẳng nghĩa lý! Tao ho là do ba mảnh đạn còn ghim trong phổi kìa!- Sao bác không đi bệnh viện?- Thì ở trển ba ngày mới về đây. Bác sĩ đã chịu thua. Ngày trước ở bệnh viện dã chiếnkhông lấy ra hết được. Bây giờ già cả rồi, da teo, mảnh đạn lại nhỏ quá!Bị thương. Tuổi già. Nghèo. Ngày ngày bác Tám vào chiến khu để hướng dẫn khách dulịch. Sống, chiến đấu trong chiến khu, hơn ai hết bác hiểu rõ vị trí từng gốc cây, công sự;nơi này có mấy đồng chí bị thương, nơi kia có bao nhiêu đồng chí hy sinh. Lớp già khôngcòn ai, lớp trẻ ít hiểu lịch sử. Sáng sớm đò máy đưa bác vào lán trại, 5 giờ chiều lại đưabác về. Bác hớn hở khoe có lần dẫn đoàn khách nước ngoài, không chỉ dạo quanh chiếnkhu Rừng Sác mà còn dắt đến tận vùng sông nước miền Tây. Không có khách du lịch,bác thường ngồi một mình ở góc lán hay treo võng nằm, đập muỗi, nhớ về đồng đội.Mấy ngày này tìm bác Tám không dễ. Đang ở rừng đó, bệnh tái phát bác lại đón xe buýtlên Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, nằm vài bữa lại về Bệnh viện huyện Cần Giờ. Tôi vàolán, chỉ thấy căn nhà lá vắng hoe đành ghé quán ăn gỏi lá kìm, nhấm nháp rượu mật ongRừng Sác. Chị nhân viên rướn người dòm sang căn lán phía xa, lắc đầu, mấy ngày rồikhông thấy bác Tám vô, cũng buồn.Không vào chiến khu, bác ra ngồi bìa sông cho đỡ nhớ. Phía bìa sông cũng có rừng tràmvà đước. Bác bảo ngồi đây bác còn nhớ bao nhiêu thứ khác.***Mỏm đất này, bác cùng đồng đội thường đứng canh tàu địch ra vào trên sông Lòng Tàu.Khu rừng này ngày trước đước to cao và rậm rạp lắm, sau đó mới bị rải chất độc hóa học,đước trơ lá chết rụi. Có hôm bác được điều đi đánh trận, hôm sau lại quay về canh gác.Từ đầu đêm đến gần sáng bác mới phát hiện ra đất dưới chân mình như bị ai đó đào bới.Một ụ đất mới thâm thấp. Quái lạ. Mới có một đêm đã có ai chết chôn ở đây. Ta hayđịch? Tội nghiệp, thời chiến, mộ chôn cũng phải giấu kỹ cho khỏi lộ bí mật. Đêm qua cógiao tranh ở đây không sao chỉ huy chẳng nhắc? Hay người chết ngoài sông kia được chởvào đây mai táng đỡ. Cứ yên nghỉ đi, ta sẽ canh giùm xác cho. Có không phải là đồngchí, khi chết vẫn là bạn. Ta ở đây chứ biết sống chết lúc nào, biết đâu chúng mình lại códuyên yên nghỉ cạnh nhau.Bác Tám lấy lá khô ủ lên ngụy trang. Nếu có xác chôn ở đây, nhất định sẽ có người quaylại đưa đi. Để đây sao được, cá sấu sẽ đào lên ăn xác. Sống sao cũng được, chết rồi phảigiữ được cái xác là hơn. Nếu đang canh gác, gặp địch bốc mộ đồng bọn, mình có bắn?Thật nghiệt! Cũng là đồng bào, cùng làng cùng xóm nhưng đi theo bọn xâm lược và bè lũbán nước lại trở thành kẻ thù. Giá như không có chiến tranh thì sẽ mãi là hàng xóm tốtcủa nhau.Bác cào lá khô, phát hiện thêm một điều lạ. Mộ chôn cùng với cây gãy. Dấu vết cây bị bẻgãy chứ không phải chặt. Bác nhảy lên nhún nhún, nghe đất phập phều lún xuống. Bác bẻmột cây đước thẳng, trảy lá chọc xuống hết cỡ, khi rút lên thấy có màu đo đỏ dẻo nhưlòng đỏ trứng gà. Hay cá sấu lên đây đẻ trứng?Bác Tám rút cây dao bên mình đào bới, lôi lên từng ôm cây gãy. Chẳng ai bẻ cây chônvới xác người cả. Sâu chừng một mét bác thấy những quả trứng trăng trắng vùi trong đấtmới còn thơm mùi rễ cây. Bươi đất, hai tay hốt trứng vừa nhảy lên bác Tám thấy một concá sấu to đang lao về phía mình. Nhanh như sóc, bác nhổ một gốc đước bị chất độc hóahọc chết rụi đâm vào miệng con vật gớm giếc và hung dữ đang há hốc mồm với hàm răngnhọn ố vàng bẩn thỉu.Bác dùng hết sức bình sinh đẩy thân đước vào họng con vật. Không cắn được, nó quayđầu dùng đuôi phang vào bác. Đuôi cá sấu mạnh khủng khiếp. Bác phải nhảy bên này bênkia né rồi lựa thế mà chém. Không dùng súng. Bắn cá sấu phí đạn. Một viên đạn sẽ diệtđược một tên giặc. Cuối cùng con cá sấu cũng bị bác đẩy xuống sông. Chiến lợi phẩm làmột ổ hơn 70 quả trứng.Mỏm đất này, bác Tám cùng ba đồng đội ôm bộc phá ngồi chờ giờ xuất phát. Một chiếctàu chở đạn vào Sài Gòn qua dòng sông này. Đến giờ xuất kích, ...

Tài liệu được xem nhiều: