Ông ngồi bất động trong vắng lặng. Xung quanh mọi vật đều nhập nhoạng chưa rõ ràng. Đây là lúc bóng tối chưa lùi hẳn và bình minh còn xa chưa kịp tới. Dậy sớm hơn mọi ngày, không vội bật đèn, chẳng cần pha cà phê, sợ làm nhạt nhòa những gì vừa cảm nhận. Lúc nãy bước ra khỏi giường tuy đã khoác áo ấm nhưng hàm răng vẫn va vào nhau lập cập, ông linh cảm có cái gì đó khác hơn thường lệ. Ngã người ra sau, tay chạm vào thành ghế. Mặt gỗ làm ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MONG CHỜ MONG CHỜ Nguyễn Minh TrânÔng ngồi bất động trong vắng lặng. Xung quanh mọi vật đều nhập nhoạng chưa rõ ràng.Đây là lúc bóng tối chưa lùi hẳn và bình minh còn xa chưa kịp tới. Dậy sớm hơn mọingày, không vội bật đèn, chẳng cần pha cà phê, sợ làm nhạt nhòa những gì vừa cảm nhận.Lúc nãy bước ra khỏi giường tuy đã khoác áo ấm nhưng hàm răng vẫn va vào nhau lậpcập, ông linh cảm có cái gì đó khác hơn thường lệ. Ngã người ra sau, tay chạm vào thànhghế. Mặt gỗ làm ông rùng mình nhưng không rụt tay mà bám chặt lấy. Hơi giá đangxuyên thấu lòng bàn tay. Nhắm mắt lại, rướn người hít một hơi thật sâu. Ngoài kia saumột đêm dài không khí ắt hẳn được lọc sạch, còn tinh khiết, chưa bị pha tạp bởi nhữngsinh hoạt đời thường như mùi xăng xe, khói bụi, mùi cơm hàng cháo chợ. Khi tất cả vẫncòn trong trạng thái tự nhiên trong suốt, ông nhận ra sự hiện hữu của nó. Nó đang dầylên, đang chuyển dịch rất khẽ khàng chập chờn lãng đãng, hình như đang thấp thoáng đâuđó?. Lòng ông rạo rực nôn nao như thể sắp gặp lại điều gì đó vô cùng thân quen đã ra đivà nay đang quay trở về. Vì mọi giác quan không bị trở ngại, nhạy hơn, những luồng suynghĩ thông suốt, lòng ông bất chợt như mặt nước lặng có thể nhìn thấu đáy, vùng ký ứclâu nay bị khỏa mờ đang dần rõ lại.Xung quanh ông, người ta nhốn nháo căng thẳng, mọi con mắt đổ dồn về cái bảng điện tửlù lù sừng sững chi chít những mã số cổ phiếu với những sắc màu chớp chớp liên tục, sắcxanh chưa kịp lan sắc đỏ đã ùa tới chiếm lĩnh, những vạch vàng nằm ngang lừng khừng,mũi tên đỏ chúc xuống mũi tên xanh vọt lên. Dòng tiếp nối dòng cứ trồi lên trụt xuống.Những dãy số ký hiệu rượt đuổi nhau, lao xao chộn rộn, tạt ngang lướt dọc, thay sắc màucường độ đến chóng mặt, xanh đỏ tím vàng, vàng tím, vàng vàng, đỏ đỏ. Mồ hôi hột rịnra trên trán vương xuống mắt nhưng ông cứ cố nhìn không chớp bám theo những con sốquen thuộc, vươn dài cổ ra hồi hộp theo dõi rồi bỗng dưng tim loạn nhịp thấy những consố chuyển sang sắc đỏ chói chang đứng trơ ra đó đầy kích động thách thức,(1) mắt ônghoa lên hai thái dương giật giật, ngột ngạt quá, ông thở hổn hển đầu óc như bị dồn ép, đaubuốt muốn nổ tung. Ông cố gượng đứng dậy loạng choạng tìm cách thoát ra khỏi phònggiao dịch chứng khoán.Trên cao chót vót nhìn xuống, tất cả từ con đường, người, xe, mọi thứ đều nhỏ đi rấtnhiều mà cũng rất xa. . Ông muốn rời điểm tựa mong manh dưới chân mình thoát khỏi sựnặng nề đang đè trĩu nơi lồng ngực, muốn trở thành mảnh gió bay vào hòa nhập với sựthông thoáng nhẹ tênh phía trước. Vừa nhoài ra định buông lơi thì có ai kìm lại, bị ômchặt trì kéo không sao vụt thoát được ông đau đớn hét lên trong vô vọng.Tỉnh lại trong căn phòng trắng toát nồng nặc mùi ê te ông cứ ngỡ vừa gặp cơn ác mộng.Một thời gian sau, khi được phép rời bệnh viện cũng là lúc ông quyết định không bao giờtrở lại cái không gian đầy ắp những con số và nhất là những ký hiệu như những mũi têntưởng nhỏ nhoi vô hồn, dù đỏ hay xanh, chĩa lên hay thọc xuống đều có uy lực làm tổnthương trái tim ông. Tưởng đã qua cơn bạo bệnh ai dè mỗi lần ra đường tới bất kỳ mộtngã tư nào, nơi thường có những dòng xe cộ bị tắc nghẽn hay va quẹt lạng lách, nhìn thấynhững cột đèn giao thông chớp chớp xanh đỏ vàng, đầu ông đột nhiên lại nhức buốt ,chịukhông thấu cứ rên la không dứt. Có người bảo ông đã bị dị ứng với ánh đèn xanh đỏ tímvàng rồi!. Mà ở Sài-Gòn đâu đâu chả có đèn giao thông kia chứ? Cuối cùng ông được giađình đưa lên thành phố này nghỉ dưỡng vì đây là thành phố nhỏ, đường hẹp không có loạiđèn tín hiệu giao thông xanh đỏ vàng, khí hậu lại mát mẻ . Thấm thoát ông đã ở đây đượchơn năm năm. Kể cũng lạ! hình như lúc đầu ông chỉ nghĩ đây là nơi ở trọ vài tuần dămtháng vậy mà...Những bữa ăn thanh đạm nhiều khi chỉ có chén cơm, ít rau dưa nhưng lạithấy tỉnh táo mạnh mẽ. Những uất ức cay đắng không còn nữa, nhất là lúc này đây ôngđang bình tĩnh nhớ lại không chút ngại ngần cái cảm giác bàng hoàng tuyệt vọng khiđứng trên lầu cao, bên tai lùng bùng gió, sẵn sàng buông mình xuống cho thịt nát xươngtan. Trong khung cảnh êm đềm lặng lẽ nơi này biến cố một thời cứ nhạt nhòa dần đến nỗigiờ đây khi đã hoàn toàn nhớ lại ông thấy thật xa lạ, ngỡ phần đời của ai đó chứ khôngphải mình. Ông lên Đàlạt ngày nào, lúc bước chân vào ngôi nhà này ra sao? gặp ai? cóchuyện vui buồn gì không? Lạ ghê! sao không nhớ gì nữa. Chỉ bắt đầu nhớ rất rõ mộtbuổi sáng đang ngồi đọc sách cho đỡ nhàm chán thì bên ngoài có tiếng trống khua vang.Âm thanh mỗi lúc một gần, dồn dập trịnh trọng khiến mắt không thể tập trung vào trangsách nữa. Ông rời khỏi chỗ, bật cửa bước ra lan can. Trước ngõ có một đoàn học sinh tiểuhọc mặc đồng phục chỉnh tề đang xếp hàng đi đều bước dọc bờ rào nhà ông. Hai đứa điđầu tay liên tục khua trống. Hai đứa kế tiếp giương cao biểu ngữ hô vang Tích cực thamgia hưởng ứng tết trồng cây bảo vệ đường phố xanh sạc ...