Tôi vẫn thường vô tình bắt gặp cô ở một góc rất riêng, rất lặng, và rất kỳ lạ. Có lẽ có một duyên hạnh ngộ nào đó với cô, tôi cũng thấy mơn man một niềm vui khó tả mỗi khi chạm phải ánh nhìn của cô gái ấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Mong manh tình vềMong manh tình vềTôi vẫn thường vô tình bắt gặp cô ở một góc rất riêng, rất lặng, và rất kỳ lạ.Có lẽ có một duyên hạnh ngộ nào đó với cô, tôi cũng thấy mơn man một niềmvui khó tả mỗi khi chạm phải ánh nhìn của cô gái ấy.1. Tôi thường thấy cô ấy đến quán một mình, ngồi đọc sách ở một góc nhở trongquán. Có những hôm trời mưa tầm tã, cô vẫn bình lặng đến thản nhiên, lật giở từngtrang sách như thể những cơn mưa ngoài kia chẳng là gì cả. Có đôi khi, những giọtnước tròn đọng trên khung cửa kính, chúng đuổi bắt nhau vòng quanh trong tầmmắt cô, cô chỉ khẽ mỉm cười, lại nhanh chóng trở về với sự tĩnh lặng vốn có củamình.Không gian quán nhỏ, hơi chật, nhưng ấm cúng. Tôi vẫn thường vô tình bắt gặp côở một góc rất riêng, rất lặng, và rất kỳ lạ. Có lẽ có một duyên hạnh ngộ nào đó vớicô, tôi cũng thấy mơn man một niềm vui khó tả mỗi khi chạm phải ánh nhìn của côgái ấy.Cô ấy là một cô gái đẹp, nhẹ nhàng đến mức người ta có thể nghĩ là không khíquẩn quanh bên mình. Rồi có lúc chạm vào mắt cô thấy nỗi buồn loang ra thànhdòng, mát lành như nước. Tôi không nghĩ quá nhiều đến một người xa lạ, nhưng côthì ngoại lệ, mỗi ngày chiếm một khoảng thời gian để cho tôi ngắm nhìn và đẩyđưa những ý tưởng xa xôi nào đó. Có lẽ cô đủ tinh tế để nhận ra, rằng ở một gócquán quen nào đó, có một chàng trai vẫn để ý đến sự tồn tại của mình. Nhưngchúng tôi không giao tiếp với nhau bất kỳ một lần nào. Nếu có, chỉ là cái nhìn khẽlướt và môi mỉm cười rất nhẹ.Thói quen của cô là đến quán vào những tối cuối tuần hoặc những ngày quá nhànrỗi. Cô làm một công việc gì đó liên quan đến truyền thông, tôi nghĩ vậy. Nhưngcái nghề ấy không cho người ta những phút giây tĩnh tại được như thế, đôi khi côvẫn có những buổi họp với đồng nghiệp ở ngay góc quán quen ấy, với vẻ mặt đắnđo nhiều luồng suy nghĩ. Tôi bỗng bật cười, mới thấy mình đã dành sự quan tâmquá nhiều cho cô. Một cô gái hiền hòa như không khí quanh mình và trong lànhnhư... một cốc nước lọc.2. Tôi đã gặp anh một vài lần trước đó, trong một vài sự kiện mà tôi làm truyềnthông và anh là khách mời. Không biết vô tình hay hữu ý, tôi gặp lại anh trong mộtquán cafe mà tôi hay lui tới. Tôi vẫn nghĩ anh là một người thành đạt, một ngườiđàn ông đủ bận rộn với công việc và các mối quan hệ. Vậy mà anh vẫn có nhữnglúc ngồi một mình, trầm ngâm bên những khúc nhạc Trịnh và thả lòng mình vớinhững vòng khói thuốc màu trắng đến mê ảo.Tôi không lạ khi đôi lần bắt gặp anh nhìn mình, có lẽ anh cũng sẽ nhận ra gươngmặt tôi hơi quen quen nên lướt qua để lục tìm trong trí nhớ, nhưng cũng có thể anhtìm bâng quơ một ai đó không phải tôi, là do tôi nhận vơ chẳng hạn. Tôi nhoẻncười, giữa những ngày hanh hao mua gió và giữa những chông chênh, có lẽ chúngtôi giống hệt nhau, đều đi tìm cho riêng mình một điểm tựa. Điểm tựa của tôi làmột góc nào đó thân quen yên tĩnh, đủ để có thể một mình và tìm thấy đủ thứ mìnhyêu ngay trên trang sách tôi đọc. Còn anh, thậm chí có thể đơn giản và thú vị hơnnhiều lần, khi đó chỉ là một mình và tách ra khỏi những ồn ào, huyên náo nơi phốphường vẫn xô bồ, tấp nập.Một lần chúng tôi ngồi ghép bàn, kỳ lạ như thể chưa bao giờ kỳ lạ hơn thế. Quánngày mưa nhưng đông nghịt khách, bởi hôm ấy có một hội offline nho nhỏ của mộtdiễn đàn nào đó. Vì họ cùng đi với nhau nên được ưu tiên xếp ngồi cùng nhau, tôivới anh là hai người khách cô độc ngồi trơ ra một góc. Chủ quán ban đầu còn hơiái ngại, nhìn hai chúng tôi như muốn mở lời nhưng sợ phạm phải một cái gì đó rấtkhó định hình.Cũng đúng, vì tôi và anh vẫn luôn là hai người khách quen, đến quán còn chămhơn là đi hẹn hò đâu đó, chúng tôi còn có cả lịch trình ngồi ở đây cơ mà. Vào đúngngày, đúng giờ, tự khắc chúng tôi xuất hiện. Có lẽ vì vậy mà anh chủ quán có phầnái ngại, xong đám đông sinh viên kia hơi nóng lòng, giục giã bằng một giọng nóito, có phần khẩn khoản. Cực chẳng đã, anh chủ lên tiếng.- Anh chị có thể ngồi ghép bàn được không ạ? Mong anh chị thông cảm, hôm nayquán đông quá...3. Lần đó tôi đã mạnh bạo đến gần cô hơn, cô ấy không khó gần như tôi nghĩ. Mặcdù sau lần đầu tiếp xúc thì cô vẫn là kiểu con gái nhẹ nhàng, nữ tính, thậm chí lànhu mì như trong tưởng tượng.Ban đầu tôi không có nhiều những câu hỏi để có thể bắt chuyện, trong khi đó côvẫn chăm chú vào những trang sách của mình. Tôi chỉ kịp nhận ra rằng cô có mộtđôi mắt đẹp, bàn tay thon dài và hẳn là mềm mại. Mọi chuyển động trên khuôn mặttrắng hồng đều rất khẽ.- Anh có thấy phiền không?Câu hỏi của cô làm tôi hơi giật mình, mặc dù cô hoàn toàn không rời mắt khỏinhững trang sách.- Không. Một chút cũng không. Còn cô?- À, thật ra... tôi có một chút. Nhưng không sao.Cô gái nhoẻn cười, cẩn thận để sợi dây màu đỏ vào trang sách đang đọc dở và gậpsách lại. Lúc này cô ấy mới bắt đầu nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt mà tôi vẫn nhìnnghiêng thấy có màu trong suốt, nay long lanh trực diện. Tôi thấy hơi ...