Danh mục

Móng Tay Hình Trăng Khuyết

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 98.48 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô chủ quán có bộ ngực nhỏ bưng ly cà phê và gói thuốc Mai đặt trước mặt ông lão. "Cám ơn!" "Cần thêm gì cứ gọi nhé, "bố"". "ờ". Tiếng "ờ" toát ra từ miệng ông lão nhẹ như hơi gió thoảng. Ông lão ngồi nghiêng người, gương mặt nửa tối, nửa sáng, làm nổi lên những vùng hõm sâu, khắc khổ. Dòng sông Tiên Thủy vào những ngày mưa tháng mười đục ngầu phù sa. Xa xa, những mảng lục bình trôi, vô định. Ông lão dõi mắt nhìn theo, vẻ đượm buồn. Cô gái nhìn trời và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Móng Tay Hình Trăng KhuyếtMóng Tay Hình Trăng Khuyết Sưu Tầm Móng Tay Hình Trăng Khuyết Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012Cô chủ quán có bộ ngực nhỏ bưng ly cà phê và gói thuốc Mai đặt trước mặt ông lão.Cám ơn!Cần thêm gì cứ gọi nhé, bố.ờ.Tiếng ờ toát ra từ miệng ông lão nhẹ như hơi gió thoảng. Ông lão ngồi nghiêng người, gươngmặt nửa tối, nửa sáng, làm nổi lên những vùng hõm sâu, khắc khổ.Dòng sông Tiên Thủy vào những ngày mưa tháng mười đục ngầu phù sa. Xa xa, những mảnglục bình trôi, vô định. Ông lão dõi mắt nhìn theo, vẻ đượm buồn.Cô gái nhìn trời và nói vu vơ:May quá, chiều nay không có mưa....ờ, không có mưa.Ông lão lặp lại lời cô gái như một cái máy. Chậm rãi, ông nhích cái bàn sang một bên và cochân lại, ngồi thu lu trên chiếc ghế mây đã đen bóng lên theo thời gian. Hai mươi sáu năm, biếtbao buổi chiều trôi qua, ông lão vẫn ngồi bất di bất dịch ở chỗ ấy, chỉ trừ những ngày Tết nhứt,giỗ chạp, quán phải đóng cửa. Bốn giờ chiều, ông đến. Chủ quán không hỏi, tự động mang đếncho ông gói thuốc đen và ly cà phê không đường. Năm giờ, ông lang thang dọc triền sông giốngnhư một du khách nhàn tản đang say sưa ngắm cảnh đồng quê. Bảy giờ, ông xuống đò sang cùlao, về với căn chòi lợp lá đã cũ nát của mình. Điều đó hầu như đã thành qui luật của riêng ông,mặc cho ngày ấy là một ngày nắng đẹp trời hay mưa dông tầm tã cũng thế. Người dân ở cái thịtrấn đồng bằng này chưa bao giờ thấy ông bị bệnh tật, ốm đau, bởi lẽ ông như một cái đồng hồbiết đi của họ. Thấy ông lững thững bước vào quán, những ông chồng vội vã gọi các bà vợ đangngồi tán dóc nơi góc phố về để chuẩn bị bữa cơm chiều.Thoạt đầu, những người dân trong vùng cho là ông bị chập hay bị căn bệnh trầm uất nào đóchẳng hạn. Họ xầm xì, bàn tán, ông nghe và chỉ cười. Riết rồi tất cả đâu lại vào đấy như cái bìnhTrang 1/8 http://motsach.infoMóng Tay Hình Trăng Khuyết Sưu Tầmlặng vốn có của một thị trấn đìu hiu từ trước đến nay.Đốt một điếu thuốc, ông lão im lặng lắng nghe tiếng sóng vỗ oàm oạp vào bờ, cùng tiếng la ơiới gọi đò từ bờ bên kia. Làn khói bay ra từ miệng ông lượn lờ một chút trong không trung rồitrong phút chốc, một cơn gió liu riu qua xé nó tan ra thành từng mảnh vụn.Tối nay trăng sẽ sáng lắm đây - Cô gái chống tay lên lan can bằng gỗ - Chiều nay bố trôngcó vẻ buồn hơn mọi ngày?.Ông lão không đáp, chỉ nở nụ cười hiền hậu. Thấy ông có sắc vui, cô gái líu lo kể đủ thứchuyện, từ chuyện thời trang đến chuyện mùa màng, thời tiết. Cho đến tận bây giờ, ông mớiphát hiện ra rằng: càng lớn lên, cô gái này càng giống nàng quá đỗi, nhất là đôi mắt có quầngđen, sâu thẳm như đôi mắt của một vũ nữ ấn Độ.Bố kể chuyện của bố cho con nghe với - Cô gái nài nỉ.Chuyện gì đâu?.Chuyện ở R. Con nghe mấy chú nói hồi đó ở trong rừng vui lắm, phải không?.Thì cũng mấy chuyện bố đã kể cho con.Nhưng hình như bố còn giấu con một chuyện gì đó....Ông lão im lặng, lảng tránh ánh mắt của cô gái. Câu nói vô tình ấy đã khơi gợi lại vết thươnglòng mà ông muốn giấu kín, giấu kín ngay cả chính bản thân ông. Ông sợ đem lương tâm mìnhra đối diện với sự thật, bởi lẽ lúc nào ông cũng là một anh hùng trong chiến tranh trước đôi mắtbạn bè. Vậy mà, người anh hùng ấy đã có vài giây phút nhu nhược, yếu hèn. Sự nhu nhược, yếuhèn để lại một khoảng trống lạnh lẽo đời đời trong tâm hồn ông.Trong tiếng gió lùa qua hàng dừa phía cù lao Khánh Hội, hình ảnh nàng của ngày xưa như hiệnvề, huyễn hoặc trước mắt ông. Nàng nằm đó, trên bãi cỏ, mái tóc dài phủ lên chân ông mềmnhư ngọn gió....Để anh cài cho tóc em. Tóc em cài hoa rất hợp - Nam cúi xuống hôn phớt qua má nàng -Khi nào hết chiến tranh anh sẽ về sống ở quê em.Em nghi quá! - Nàng chống tay ngồi dậy - Coi chừng rối tóc em. Đó, anh cuộn như vậy mớithành bím chứ cột như lúc nãy tóc em sẽ giống như cây chổi mất. Anh nói về quê em à? Giờ cóngười ta trước mặt thì nói vậy, chứ sau này lỡ đóng quân ở chỗ khác thì anh lại quên em ngay.Đi theo em, anh bỏ mấy cô xứ biển cho ai?.Cho sóng và cát - Anh âu yếm ôm nàng vào lòng - Tụi mình sẽ cưới nhau. Anh và em cũngkhông cần gì cả. Chuyện chiến tranh, chết chóc rồi sẽ đi vào dĩ vãng. Tụi mình sẽ dựng một cănchòi bên dòng Tiên Thủy quê em, ngày ngày đưa đón khách sang ngang.Nàng ngước mắt nhìn anh, cái nhìn thật dài:Người ta có gật đầu đâu mà nói chắc như vậy?.Sao không chắc. Chính em đã theo tán tỉnh anh trước kia mà - Anh nheo mắt, tinh nghịch -Thân con trai mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu....Trang 2/8 ...

Tài liệu được xem nhiều: