Anh bắt đầu im lặng. Căn phòng cũng im lặng.Căn nhà cũng mất hết mọi âm thanh. Sự im lặng đem theo cơn gió lạnh lẽo mới thổi khắp căn phòng.Anh lấy hai tay ôm lấy mặt. Vẫn nóng bừng. Cơn giận vừa mới đi qua và để lại những dư chấn khó chịu.Cô đã đi đâu anh chẳng rõ.Anh nhìn lại đống đổ nát trước mặt. Chiếc piano điện của anh nằm trên sàn, im lìm lạnh lẽo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một bản piano Một bản pianoAnh bắt đầu im lặng. Căn phòng cũng im lặng.Căn nhà cũng mất hết mọi âm thanh. Sự im lặng đem theo cơn gió lạnhlẽo mới thổi khắp căn phòng.Anh lấy hai tay ôm lấy mặt. Vẫn nóng bừng. Cơn giận vừa mới đi qua vàđể lại những dư chấn khó chịu.Cô đã đi đâu anh chẳng rõ.Anh nhìn lại đống đổ nát trước mặt. Chiếc piano điện của anh nằm trênsàn, im lìm lạnh lẽo.Cô đã vô ý làm rơi nó xuống cầu thang, và nó đã chẳng thể phát ra âmthanh được nữa. Anh đã rất tức giận với cô.Bỗng nhiên anh thấy hối tiếc, anh đã chẳng thể kiểm soát được cơn giậncủa mình. Anh ít khi tức giận, nhưng nếu đã tức giận, thì cơn giận đó sẽbùng nổ làm anh chẳng thể kiểm soát được. Và người phải chịu đựng sựbùng nổ chẳng ai khác ngoài vợ anh…*****Anh và cô quen nhau, yêu nhau rồi đi đến kết hôn, tất cả bắt nguồn từnhững âm thanh ma thuật phát ra từ cây đàn piano. Anh thích nghe pianotừ nhỏ, lúc nào anh cũng có một mơ ước ngự trị trong tâm trí: một lúcnào đó sẽ được chơi piano.Nhưng ước mơ ấy của anh phải chờ đến khi trưởng thành, có một côngviệc ổn định mới trở thành hiện thực. Và anh đi học chơi piano.Và ở lớp piano ấy, anh quen cô.Rồi hai người yêu nhau. Đơn giản chỉ có vậy. Tình yêu đã chớm nở khianh nhìn thấy đôi tay mảnh khảnh lướt trên những phím đàn của cô giáo.Đó chính là cô.Đó là một cảm xúc mãnh liệt khó tả, ngưỡng mộ xen lẫn với những rungđộng đầu tiên.Cô cũng nhận ra tình cảm của anh, khi anh luôn nán lại sau mỗi buổi họcđể nói chuyện với cô, năn nỉ cô chơi thêm một bản nhạc. Những lúc ấy,chỉ có hai người trong căn phòng nhỏ tràn ngập âm thanh. Anh lặngngắm người nghệ sĩ, còn mặt cô thì mỗi lúc một ửng đỏ…Hai năm sau, cũng trong căn phòng ấy, cũng chỉ có hai người, nhưng giờđã đổi chỗ. Người ngồi trước cây đàn giờ là anh, đang đánh một bảnnhạc được tập trong nhiều tháng trời. Và cô ngồi đối diện, lặng ngườinghe. Mãi đến khi không gian bất chợt im lặng, cô mới sực tỉnh. Cuốibản nhạc có 3 nốt nhạc lạ, không phát ra từ cây đàn, mà là từ miệngngười đang chơi:“Anh yêu em”3 nốt nhạc ấy cứ ngân vang mãi, không phải trong không gian, khôngphải từ tai cô, mà ở trong tâm trí.Bất chợt anh phá tan bầu không khí im lặng.“Em… có đồng ý lấy anh không?”Lúc cô ngước đôi mắt lên thì đã thấy anh ở ngay trước mặt. Và trong tayanh xuất hiện một vật lấp lánh.Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay thon thả của cô lên, rồi đeo vào đó mộtchiếc nhẫn. Rồi anh ngửa mặt lên nhìn cô, chờ đợi.Lại im lặng…Rồi cô vòng tay ôm lấy anh, giấu khuôn mặt tràn đầy nước mắt hạnhphúc trên vai anh,…*****Đã một ngày trôi qua, cô vẫn chưa về. Có lẽ, cô đã về nhà mẹ đẻ.Anh đi đi lại lại trong căn nhà buồn bã. Bỗng nhiên, một nỗi sợ xâmchiếm tâm trí anh.Lúc mới lấy nhau, anh đã dặn cô nếu anh có tức giận hay nổi nóng, hayhai người cãi nhau, cô hãy đánh một bản nhạc, anh sẽ lấy lại được bìnhtĩnh. Cô đã ôm anh và đồng ý.Mấy lần hai người có gì bất đồng, cô đều làm như anh dặn. Những lúcấy, cơn giận trong anh bỗng biến mất một cách thần kỳ, anh khẽ ngồixuống, vòng tay ôm lấy cô. Mọi rắc rối dường như chưa từng xảy ra.Anh và cô đang cùng ngồi với nhau ở một thế giới khác, nơi chỉ có tìnhyêu.Đôi khi, một dấu hiệu cho hai người biết họ đã yêu nhau thế nào, mạnhhơn mọi lời xin lỗi, dù từ phía ai. Lúc ấy, lời xin lỗi chẳng còn cần thiếtkhi tình yêu đã hóa giải cái tôi của mỗi người. Khi đó, anh biết mình yêucô nhiều hơn hết thảy.Nhưng lần này, cây đàn đã vỡ nát, cũng là lần đầu tiên cô bỏ về nhà mẹđẻ.Có lẽ anh nên đến đón cô.Đúng, anh nên đến đón cô.Nhưng tại sao anh lại thấy nghi ngại.Anh sẽ xin lỗi ra sao? Liệu đến giờ, cô đã tha thứ cho anh chưa?Anh nằm phịch xuống giường, khẽ thở dài…*****Hôm sau anh trở về nhà, tâm trạng càng lúc càng tệ thêm. Căn nhà vẫntrống trải, lòng anh cũng trống trải. Anh nhớ cô.Bỗng anh trông thấy cô. Nhưng đôi mắt nhìn anh bỗng trở nên vô hồn.Cô lặng lẽ bước tới bên cây đàn đã vỡ, đặt nó ngay ngắn lại trên bàn.Anh chẳng thể nói câu gì. Có thứ gì đó làm âm thanh không thoát rađược khỏi miệng anh.Những ngón tay của cô lại lướt trên những phím đàn. Nó lại phát ratiếng nhạc réo rắt.Anh thấy lạ, tiến lại gần cô hơn. Nhưng anh vấp ngã. Lúc anh ngẩng lên,cô đã đứng dậy, rồi lặng lẽ bước đi về phía cửa.Anh chạy theo cô, cố gào lên:“Anh xin lỗi…”Nhưng anh cũng chẳng nghe thấy tiếng nói của mình, thay vào đó, lại làmột giai điệu, một giai điệu rất quen thuộc…Anh mở mắt.Đó chỉ là một giấc mơ. Anh đã ngủ thiếp đi trên ghế từ lúc nào khôngbiết.Anh lấy tay dụi mắt, căn nhà vẫn vắng vẻ, bóng tối đã tràn vào đến cửa.Nhưng những giai điệu thì vẫn còn đây, vẫn rất thực.Anh rón rén đi lên cầu thang trở lại phòng ngủ. Cây đàn vỡ vẫn nằmlạnh lẽo trên sàn. Những âm thanh ấy phát ra từ phòng đọc sách. Anhbước đến, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Cô đang ngồi trước một cây đàn piano, một cây đàn mà anh biết rõ. Nólà cây đàn của cô ở nhà bố mẹ ...