Danh mục

Một Cảnh Thu Muộn

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 102.48 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Hình như năm nay thu nó về sớm hơn mọi kỳ,phải không hở anh Cử?Mặc phủ ra ngoài chiếc áo the,ông già sáu mươi vừa cài hết hàng khuy hổ phách nơi tà áo chiếc áo lụa Nguyễn ruộm màu tím than đã bợt,vừa ngẩng đầu hỏi người con thứ hai đang soạn bộ đồ trà cho cha uống tuần nước buổi sớm mai. Cậu Cử mở qua loa cuốn lịch,thưa lại: -Thưa thầy,lập thu vào ngày mồng một tháng bảy. Nhổ ngụm nước tống khẩu vào ống phóng sứ,ông già sáu mươi kêu: "Thảo nào?",và hỏi tiếp: -Đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một Cảnh Thu MuộnMột Cảnh Thu Muộn Sưu Tầm Một Cảnh Thu Muộn Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 25-October-2012- Hình như năm nay thu nó về sớm hơn mọi kỳ,phải không hở anh Cử?Mặc phủ ra ngoài chiếcáo the,ông già sáu mươi vừa cài hết hàng khuy hổ phách nơi tà áo chiếc áo lụa Nguyễn ruộmmàu tím than đã bợt,vừa ngẩng đầu hỏi người con thứ hai đang soạn bộ đồ trà cho cha uốngtuần nước buổi sớm mai.Cậu Cử mở qua loa cuốn lịch,thưa lại:-Thưa thầy,lập thu vào ngày mồng một tháng bảy.Nhổ ngụm nước tống khẩu vào ống phóng sứ,ông già sáu mươi kêu: Thảo nào?,và hỏi tiếp:-Đến tháng tám này là đúng vào ngày đầy tuổi tôi con bé cháu Tố Tâm đấy nhỉ?-Dạ thưa thầy vâng.-Một năm đủ mười hai tháng.Lên một,Tố Tâm nó chơi đèn được rồi đấy.Năm nay anh Cử cóđịnh bày cổ cho các cháu chơi tết Trung Thu không?Giữa lúc ấy,dươi nhà có tiếng trẻ khóc bú và tiếng đàn bà ru con:À ơi... Tâm ngủ đi Tâm.. Đểmợ,ra đầm,gánh nước tưới hoa.. à ơi.Ông già tỳ cùi tay lên gối xếp da quang đầu,vuốt chòm râu bạc,nhìn ra cơn heo may đang laybức mành và làm gật gù mấy bông cúc nơi chậu cây cảnh ngoài sân.Ông già nét mạt nghiêmtrang,bảo cậu Cử:-Các con gọi tên con cái,nên gọi cho đúng.Tên cháu là Tố Tâm thì phải gọi đúng như thế.Saoăn bớt đi một chữ.Không thể bảo như thế là tiện là dễ gọi được.Con nên bảo vợ con,không cóngười ngoài người ta cười đến ông con mình,đến cả nhà mình.Cậu Cử vội chạy xuống nhà rồi lại chạy lên ngay.Nói tiếp về việc cỗ bàn tháng tám do ông chagià gợi lên,cậu Cử thưa:-Đã đến mấy năm nay,nhà ta bỏ mất cái tục lệ ấy.Cứ kể có bày ra lại,nó cũng vui nhà.Dưới nhà lại vẳng đưa lên cái giọng ru con ban nãy:-À ơi,Tố Tâm thừa chút hương trơi... à ơ ư.Trang 1/8 http://motsach.infoMột Cảnh Thu Muộn Sưu TầmÔng cụ già bằng lòng.Vì người con dâu thứ ở nhà dưới ru con theo cái ý của ông già vừa ngỏ vớicậu Cử.Cậu Cử cũng hài lòng vì vợ đã thuần phục,biết nghe lời gia huấn.Không những thế mợCử còn tỏ ra là người có chút chữ và vỗ vẽ thi ca nữa.Vì con gái út là một thứ hương thơm bắtđược của trời! Câu ru em đượm đượm nồng mùi thơ.Thằng Ngộ Lang,đứa con đầu lòng lên bảy tuổi,chạy lên mách với cậu Cử:-Em Tố Tâm ngủ rồi cậu ạ.Rồi nó leo lên sập,nhẩy vào lòng ông nội,cũng đòi uống trà tầu.Cái lối chạy lên làm nũng ôngnội như thế ở người thằng Ngộ Lang đã là một thói quen được ông nội thỏa nhận.Ông già sáumươi yêu cháu vô cùng.Có khi ông lại đọc cả đến những bài thơ chữ Hán để cho đứa trẻ sớmthông minh kia ngồi nhại mình.Nhớ được một hai câu ngũ ngôn ngăn ngắn,nó lại chạy xuốngbếp túm dải yếm mẹ và đọc sai gần hết để mợ Cử lại phải phì cười chữa lại thành âm từng chữmột.Từ khi cụ Thượng Nam Ninh không ở chức Tổng đốc vùng xuôi,từ khi cụ về trí sĩ ở Hà Nộitại cấi nhàngói chật hẹp phố hàng Gai này,thằng Ngộ Lang đã là một cái vườn cảnh cho cụ vuicái thú điền viên.Cụ khen đứa cháu cụ là đĩnh ngộ và chiều nó đến nỗi mỗi bữa rượu sớm,mỗituần trà trưa,cụ đều cho Ngộ Lang ngồi kèm một bên,tuy đã mấy mươi lần vợ chồng nhà Cử Haihết sức van xin ông đừng nuông cháu quá,sợ Ngộ Lang đâm ra hổn.Cụ Thượng mỗi lúc phậtý,thường bảo dâu và con nếu không để cho cụ như thế thì cụ vào ở trong huyện Thọ Xươngvậy.Vợ chồng cậu Cử không biết làm thế nào,đành cứ phải để Ngộ Lang mặc sức quấy và làmnũng ông nội đến thiu cả thịt ra.Cụ Thượng cười và thôi không dọa vào ở trong huyện ThọXương,nơi mà người con trai cả lỵ đã mấy năm nay.Thực thế,cái ý vào ở với cậu Cử Cả,giờ làmột ông quan lệnh Thọ Xương đã mấy mươi lần đem cả vợ con đến toà nhà cũ hẹp phố hàngGai để rước cụ Thượng vào trong huyện ở cho mát hơn,rộng hơn.Không trả lời ra sao,cụThượng chỉ bảo ông huyện Thọ Xương:-Lần sau,anh được lúc việc quan thanh thản,có ra chơi ngoài phố này với thầy,đừng có nên đemlính ra nhé.Ồn lắm.Chúng nó có sinh vào đời vua Lê chúa Trịnh,thì cho gia nhập thêm vào cáiđám Kiêu binh Tam phủ được đấy.Thầy rất sợ hàng phố người ta nói vào.Mấy lần sau ra thăm cha,ông huyện THọ Xương không dám đem mấy tên lính ậm oẹ ra theonữa,nhưng đã động đến việc cũ,thì chỉ thấy cụ THượng trả lời:-Thầy ở đâu thì cũng thế.Miễn là được tĩnh mạc,yên ổn là hơn cả.Anh cũng rõ cái tính tôi vốn sợcái bọn lính hầu cận và lại hay tránh sự giao thiệp.Tôi tưởng ở vào tư thất một huyện nha nóphiền nhiễu lắm.Thôi anh cứ đẻ tôi ở ngoài này.Ông Huyện Thọ Xương biết cha mình có bụng yêu chú Cử em hơn nên kiếm cớ ra như thế,bènói dỗi:-Dạ,con tưởng hồi trước thầy còn ở chức,sự giao thiệp và đưa đón những tạp khách cũng nhiềulắm,và nhiều không kể cho hết được,lại là những cái gai trước mắt c ...

Tài liệu được xem nhiều: