Có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi không nhớ tại sao mình lại chết. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi rằng mình là ai. Vậy nên, ngày qua ngày, tôi lang thang bước đi trong thế giới của những người sống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MỘT CÂU CHUYỆN VỀ VONG HỒNMỘT CÂU CHUYỆN VỀ VONG HỒNXin chào, tôi là một vong hồn. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi không nhớ tại sao mình lại chết. Tôi thậm chí cònkhông nhớ nổi rằng mình là ai. Vậy nên, ngày qua ngày, tôi lang thang bước đi trong thế giới của những ngườisống...---------- Tôi thường hay gặp những vong hồn khác trên đường. Đôi khi, chúng tôi dừng lạihỏi han nhau. Tại sao còn ở lại đây? Còn điều gì vương vấn?..., câu chuyện xoayquanh những chủ đề như thế. Rồi, những người sống bước qua và chúng tôi cũngbước đi. Chúng tôi đều là những thể tồn tại bị lãng quên, cô đơn và lạnh lẽo.Chúng tôi không thể dựa vào bờ vai của nhau... Tôi hay lân la đến các rạp chiếu phim. Lần đầu tiên khi vô tình đi ngang qua hàngghế khán giả, nó đã rung động một sợi dây kí ức nào đó xa xôi trong tôi. Có lẽ khicòn sống, tôi từng rất thích đến đây. Đôi ba ngày tôi lại ghé qua vào một suất chiếusớm, ngồi vào một chiếc ghế trống, ban đầu với hi vọng có thể tìm lại vài mảnhghép về con người đã từng là tôi. Nhưng dần dần tôi đến đây đơn thuần chỉ vìnhững bộ phim. Không còn khái niệm phim hay phim dở, tôi xem tất cả, tôi xemdưới con mắt tò mò của một sinh vật đến từ thế giới khác nhìn ngắm những đàn cábơi lội trong bể cá thủy sinh. Và rồi, tôi gặp anh... Cái lần hiếm hoi ấy, tôi vào rạp phim khi các ghế đã gần như chật kín. Tôi đã xembộ phim ngày hôm ấy vào suất chiếu sớm nhưng chẳng hiều sao, tôi muốn xem lạinó một lần nữa. Chỉ là một bộ phim tình cảm-hài bình thường, như cái cách màngười sống gán mác cho nó. Nhưng có một cảm giác mà chỉ khi đã xem xong tôimới thấy ngờ ngợ. Tôi quay trở lại, ngồi trên lối cầu thang dẫn xuống, hướng mắtvề màn hình lớn trong không gian của những trái tim đang đập... ...Một cảnh vui nhộn. Cả khán phòng lại rộn lên tiếng cười. Người con trai ngồi ởghế ngoài cùng cũng khẽ mỉm cười. Tôi nhìn anh. Tôi để ý anh ngay từ đầu vì anhkhông hề mỉm cười trong rất nhiều đoạn phim hài hước trước đó. Anh khác lạ. Anhkhông cười theo đám đông. Đó là nụ cười thoải mái đầu tiên của anh. Và trong khoảnh khắc ấy, đầy vô thức, anh liếc nhìn tôi. Tôi sững người. Anh đã khéo phủ lại tấm lưới chắn mang tên”trống rỗng” lên đôimắt anh rất nhanh, giả vờ như anh chỉ đang nhìn vào khoảng không. Nhưng tôi đọcđược một thoáng bối rối lộ ra chỉ trong vài phần giây, và thế là đủ. Tôi nhận ra làanh có thể nhìn thấy tôi. “Anh có thể nhìn thấy em đúng không?”, tôi tiến về phía anh. Anh không trả lời. Trên màn hình, nhân vật nam chính đang choàng chiếc áo khoác lên người cô gáimà anh yêu...-------- Tôi theo anh về đến tận nhà. Tôi đã nghe kể về những người như anh. Những “sứ giả”, những người hiểu đượctiếng nói của người chết và hít thở trong thế giới của người sống. Anh có thể giúptôi tìm lại phần kí ức bị mất của mình. Trên đường đi, tôi kể cho anh nghe về mọi thứ mà tôi biết. Rằng tôi không nhớmình là ai, không rõ tại sao mà mình chết. Rằng tôi có những cảm xúc mãnh liệtvới các nhà hàng, rạp chiếu phim và bộ phim mà anh và tôi vừa cùng xem... “Còn nữa, trong tiềm thức trước lúc em mê đi, hình như em có nghe ai đó gọi lênmột cái tên. An. Em không biết, em nghĩ đó là tên em...” Anh lên phòng mình, ngó nghiêng xung quanh rồi khóa cửa lại. “An...”, cuối cùng anh cũng cất tiếng, “tôi không thể giúp em được.” “Tại sao chứ? “Vong hồn là những linh hồn mắc kẹt ở trần gian bởi những gánh nặng nuối tiếcmà họ có lúc còn sống. Tôi gặp những người như em hằng ngày từ khi tôi mới lênba”, anh ngồi xuống giường, “Đó là bí mật lớn nhất đời tôi. Tôi không hề ước sẽ sởhữu cái khả năng kì quái này. Tôi đã trải qua một tuổi thơ rất khó khăn cho đến khitôi học được cách lờ mọi thứ đi. Tôi che giấu năng lực của mình. Và tôi đã làm rấttốt. Nhưng hôm nay, tôi lại mắc sai lầm...” “Sai lầm?...Phải rồi, tại sao lúc ấy anh lại nhìn em?” Anh ngần ngừ không trả lời. “Xin anh đấy, em chỉ muốn biết trước kia mình là ai.”, tôi nài nỉ “Em đã chết rồi mà, em là ai đâu còn quan trọng nữa. Không, cái em muốn biếtthực chất là em đã làm gì trước đó để bây giờ trở thành một linh hồn với tấm lòngđầy oán hận. Em muốn biết mình phải làm gì để được siêu thoát...”, anh lớn giọng Những vong hồn tôi đã gặp, họ cũng nói những điều như thế. “Vậy thì có gì sai với một vong hồn mong được siêu thoát? Anh đâu phải là mộtvong hồn để hiểu cái cảm giác ngày qua ngày một mình, bước đi mà không biếtmình đang đi đâu...” “Nhưng vấn đề là tôi không thể giúp em. Em còn không biết em là ai thì làm saotôi có thể tìm kiếm được điều gì có ích. Tôi còn cuộc sống riêng của mình”, anhthở dài, “Tôi không phải là thứ mà các người gọi là “sứ giả” đâu. Thực sự, tôi chỉmuốn làm một người bình thường.” “Nếu em nói bí mật của anh với tất cả bọn họ thì anh nghĩ liệu mình có thể làmmột người bình thường nữa hay không?” Anh trừng mắt nhìn tôi. Tôi đã nói mà không suy nghĩ. Tôi biết mì ...