Danh mục

Một chút gì để nhớ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 109.51 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hắn thức dậy vì nắng sáng rọi thẳng vào mặt, đêm qua cửa sổ quên không đóng. Đè chiếc gối ôm lên mắt, hắn cố ngủ lại nhưng mãi không tiếp tục được, nắng đã bắt đầu nóng ran trên người, mồ hôi rìn rịn dưới lưng. Hắn giơ tay lên xem giờ theo thói quen, dù biết chẳng để làm gì, không đi làm, không chợ búa cơm nước. Hai chiếc kim ngắn dài của đồng hồ chụm đầu nhau ở con số 12...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một chút gì để nhớ Một chút gì để nhớHắn thức dậy vì nắng sáng rọi thẳng vào mặt, đêm qua cửa sổ quên không đóng. Đè chiếcgối ôm lên mắt, hắn cố ngủ lại nhưng mãi không tiếp tục được, nắng đã bắt đầu nóng rantrên người, mồ hôi rìn rịn dưới lưng. Hắn giơ tay lên xem giờ theo thói quen, dù biếtchẳng để làm gì, không đi làm, không chợ búa cơm nước. Hai chiếc kim ngắn dài củađồng hồ chụm đầu nhau ở con số 12, không nhúc nhích. Hắn nhăn nhó. Swatch xịn haydỏm? Vặn lắc một hồi không ăn thua, hắn cáu kỉnh ném nó vào góc tường. Dây đi đằngdây, máy đi đằng máy. Tan tành. Cảm giác bất an đầy ắp trong đầu, hắn thở phì phò lẩmbẩm:- Không lẽ điềm báo tới lúc chầu Diêm Vương? Trời ơi!Dưới cửa sổ bỗng vọng lên tiếng dạ rõ to. Hắn giật mình, nằm im nghe ngóng. Ông Trờibiết dạ? Tiếng nói lại lao xao. Hắn nhổm dậy chồm ra cửa nhìn xuống. Bên kia rào nhàhắn, khu vườn xanh um lung linh trong nắng, hai phụ nữ đang lui hui xới đất nhổ cỏ: mộttóc đen thắt bím và một tóc bạc khăn rằn. Có vẻ là hai bà cháu. Họ nói chuyện với nhau,không mắc mớ gì tới ông Trời của hắn. Hắn giễu mình. Làm như nỗi lòng thấu được trờixanh không bằng. Còn khuya nhé bạn! Chợt ngẩng lên bắt gặp cái nhìn lom lom của hắn,tóc bím chớp mắt khe khẽ gật đầu. Không rút lui kịp, hắn đành nhếch mép cười đáp lễ,rồi thụt vào ngồi phịch xuống giường, ngỡ ngàng, cái miệng vẫn giữ nguyên nụ cười meoméo. Nụ cười có đối tượng đầu tiên kể từ ngày về đây ở ẩn. Hắn xé tờ lịch bướm trên đầugiường, nhẩm đếm. Ngày thứ bảy (con số tượng trưng cho sự huyền bí, hạnh phúc và taiương). Ngày hôm nay đã bắt đầu khác hơn so với hôm qua, hôm kia, hôm kìa, hôm kỉa...o0oNgoài phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng. Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúcthở than. Chân đi nằng nặng hoang mang... Chiếc xe kem đi qua, tiếng hát Khánh Lymênh mang trong chiều vắng làm hắn nao nao rã rượi. Đôi môi nào là đốm lửa hồng chomình? Hắn lục lạo bộ nhớ, những gương mặt cũ lần lượt trở lui: môi A lạnh the mùichewing gum, môi B lúc nào cũng bóng nhẫy, môi C bầm đen vì khoái model Hàn Quốc,môi D bầu bậu, môi E hồng đào... Môi...? Không nhớ hết. Không thể nào nhớ hết. Mộtlần qua. Một phút vô tình. Hắn vò đầu, tóc tai dựng đứng, kết luận: Bởi vậy đến phút cuốicùng cũng không biết mình đã ôm phải mầm chết từ đâu. A hay B? C hay D? E hay F?...Trời biết, hắn không biết. Tiên sư nó! Hắn đá tờ báo vào gậm ghế rách te tua rồi giận dữbước ra khỏi nhà, môi mím chặt, mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống một ngườivô hình nào đó đang đi trước mặt.Đường đất gập ghềnh, vắng hoe, không có ai cho hắn trút căm hờn. Qua một trường tiểuhọc không có học trò, ba vạt mía lau, hai ao rau muống cạn, hắn đi thẳng ra khoảng đấttrống cuối xã, không lúa, không rau, cỏ dại tràn lan trên những mô gò cao thấp. Ô hay?Định thần một chút, hắn thấy mình đứng giữa bãi tha ma. Mộ mới mộ cũ nằm rải rác, cáicó bia cái không. Nay mai mình cũng sẽ ra đây, nhưng không phải tự đi như thế này. Sẽcó người khiêng, mình chỉ việc nằm thẳng cẳng, quên hết sự đời. Đâu có gì ghê gớm nhỉ?Thẩn thơ một hồi, lòng nguồi nguội, hắn đi ngược trở về. Mặt trời xuống thật thấp, nắngchỉ còn thoi thóp một vệt mỏng te trên ngọn tầm vông đầu ngõ. Bên bờ giậu ngăn cáchgiữa hai nhà, hắn đụng đầu tóc bím. Cô nhỏ đứng hong tóc, áo lụa phất phơ, nghiêngnghiêng đầu, cười nụ, cái mặt búng ra sữa. Con mắt đàn ông hấp háy, hắn bước chầmchậm, gợi chuyện:- Bên đó có bán ớt không nhỏ?Cô nhỏ nhìn hắn theo chiều dọc từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên:- Có. Mua bao nhiêu?Hắn nói đại:- Năm, mười ngàn gì cũng được.Cô nhỏ cười nho nhỏ:- Anh người Huế, đúng không?Ngơ ngác một giây, hắn lắc đầu cải chính:- Không, tôi người Việt gốc... Mexico.Hắn theo cô vào sâu trong vườn. Bên hiên căn nhà cũ kỹ liêu xiêu, mấy cây ớt sừng ớthiểm sum suê chi chít trái. Cô nhỏ tiếp tục:- Anh tên gì?Hắn lừ đừ:- Tên X. Còn nhỏ?Nhỏ lại cười:- Tên Y.Hắn gật gù thích thú:- Tên Y? Hay đấy! Hái ớt đi Y.o0oQua được cái lạ lẫm ban đầu, chiều nào hắn cũng la cà sang vườn hàng xóm, xem bà cháuY trồng rau trồng đậu, đôi khi buồn tay nhổ hộ vài cọng cỏ, ươm một cây non, cầm giúpcái ki... và nghe Y nói đủ thứ chuyện dưới đất trên trời, mơ mơ hồ hồ không thật khônggiả. Một bữa mát trời, Y nghiêm mặt hỏi:- Sao không thấy anh làm ăn gì hết vậy?Hắn lạnh lùng:- Có chứ. Ngày nào chẳng ăn, còn làm thì đang làm... biếng.- Thế trước khi làm biếng, anh làm gì?- Làm siêng.Y quay đi, bặm môi, chăm chú sửa cái búp sen trên bình tưới cho ngay ngắn, vờ nhưkhông nghe câu trả lời. Hắn nghiêng đầu ngắm nghía cô gái. Má bầu bĩnh, đôi mắt trongveo, vành tai nhỏ hồng hồng lủng lẳng chiếc khuyên hình giọt nước. Tự dưng hắn muốnđược chia sẻ:- Nói chứ... làm kỹ sư, thầu xây dựng.Y quay lại:- Đang chờ việc hả?Hắn nửa đùa nửa thật:- Chờ chết thì có.Thấy Y nhíu mày, hắn xuống giọng thì thầm vẻ bí mật:- Tôi nhiễm HIV, nhỏ à.Y tròn mắt, lặng đi một lúc:- Hèn gì.Hắn hỏi dồn:- Hèn gì sao? ...

Tài liệu được xem nhiều: