Qua điện thoại, tài xế bảo, đúng hai giờ chiều sẽ khởi hành. Không chơi dây thun. Miễn trả giá. Hết. Giọng nói nghe cũng không đến nỗi quá khó chịu như lời đồn đại “Tài xế của trung tâm mình người nào cũng chảnh thấy ớn luôn”. Cô vừa thu xếp vài ba bộ đồ, vừa cảm thấy bớt lo lắng. Đoạn đường hơn ba trăm cây số, mà phải đồng hành với một ông cầm lái cáu bẳn, lúc vui thì phóng vù vù, lúc tức giận cũng đạp ga ào ào, nghĩ cũng đáng sợ thật. Cô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một chuyện làng nhàng Một chuyện làng nhàng TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MYQua điện thoại, tài xế bảo, đúng hai giờ chiều sẽ khởi hành. Không chơi dây thun. Miễntrả giá. Hết.Giọng nói nghe cũng không đến nỗi quá khó chịu như lời đồn đại “Tài xế của trung tâmmình người nào cũng chảnh thấy ớn luôn”. Cô vừa thu xếp vài ba bộ đồ, vừa cảm thấybớt lo lắng. Đoạn đường hơn ba trăm cây số, mà phải đồng hành với một ông cầm lái cáubẳn, lúc vui thì phóng vù vù, lúc tức giận cũng đạp ga ào ào, nghĩ cũng đáng sợ thật.Cô có mặt ở cổng đúng giờ G. Một chiếc xe kiểu Hilux với phần đuôi chuyên dụngthường chở các trang thiết bị của tụi hay đi công tác tỉnh đã chờ sẵn ở lối ra. Chị Hạ chưatới. Cô tần ngần ở cổng, lòng cảm thấy không thoải mái lắm. Đang là ca trực của Toàn.Chốt bảo vệ nằm ngay sát lối ra vào. Kế bên, dưới cánh cửa trực, được kê sẵn vài chiếcghế để khách ngồi chờ. Đương nhiên, cô cũng phải ngồi ở vị trí đó, đợi chị Hạ và chuyếnđi của mình. Tất nhiên, Toàn sẽ háo hức hỏi han:- Em đi công tác à? Tỉnh nào? Bao giờ về? ….- Sướng nhỉ! Anh lâu rồi chẳng có dịp đi đâu. Về nhớ mua quà đấy nhé. Có uống thuốcsay xe không, anh có nè?Thực tâm, cô chẳng thấy có gì là “sướng” khi phải ngồi xe suốt tám tiếng mỗi lượt đi về,hai ngày ròng rã phối hợp với đơn vị tỉnh bạn, rồi thì chút chút phải lo lấy hóa đơn, saunữa dài cổ đợi thanh toán. Mà chỉ riêng cái tên thị xã đó thôi cũng đủ để cô không hềmuốn trở lại thêm lần nào nữa trong đời mình. Nhưng giữa thời gạo châu củi quế, vàngtăng, đô tăng, gạo tăng, ga tăng, thịt tăng, rau tăng, cái gì cũng tăng, chỉ có tiền lương làbị cắt giảm do “tình hình chung” như lời sếp giải thích, chỉ vì bất tuân lệnh một chuyến đivài ngày mà có khi bị đuổi việc, thì đúng là không đáng. Chứ có gì mà phải háo hức thèmmuốn như cái anh chàng bảo vệ kia vừa thổ lộ.Toàn có vẻ bề ngoài khá ổn so với chuẩn của một người đàn ông thông thường. Cô quenmặt Toàn ở cổng bảo vệ trước khi tình cờ biết anh là đồng hương của mình. Càng trướckhi biết Toàn đã ly dị vợ, không con cái, bỏ xứ lên đây làm cái công việc không đòi hỏigì nhiều về bằng cấp, lại có thể tăng ca liên tục giết thời gian. “Chứ anh biết làm gì đểquên nỗi buồn bây giờ” - đó là một lần Toàn thật tình nói, khi đứng xé cái giấy gởi xe củacô. Những câu hỏi vô thưởng vô phạt của Toàn kèm với cái nhìn đầy dịu dàng không chegiấu được sự quan tâm lồ lộ của anh dành cho cô. Đáp lại, cô chọn cách phớt lờ nhưchẳng biết. Thân thiết với một anh chàng bảo vệ cứng tuổi của công ty thuê ngoài ư?Điều đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, dù ít nhiều cảm nhận được ánh mắt Toàn vẫn dõi theomỗi ngày ra vào. Cả Toàn, anh cũng giữ một khoảng cách nào đó. Cô không là gì ở cáitrung tâm đầy con ông cháu cha này, nhưng giữa cái chốt bảo vệ ngay cổng đến bàn làmviệc dành cho trợ lý của cô ở lầu ba của cô tuy ngắn, lại như một sự thách đố. Toàn chắcchắn phải hiểu điều đó. Nhất là sau cái đoạn Toàn thấy thi thoảng có người đến đón cô ởcổng. Camry bốn chỗ bóng lộn. Toàn cười cười, giả lả, giọng nói nhẹ bâng khi gặp lại côsau đó:- Sướng nhe, có đại gia đi xe hơi đưa đón kìa!Vẫn là cái từ “sướng” cửa miệng của Toàn. Cô cũng cười, thản nhiên. Bởi làm sao Toànbiết được, đó chỉ là một chiếc xe anh đi mượn của bạn bè. Công việc của anh đòi hỏi vẻbề ngoài luôn tươm tất. Dù lòng đang héo hắt vì làm ăn thua lỗ, dù trước đó, anh vừa thanthở với cô về đủ thứ khó khăn đang ập đến một lượt, dù anh đã muốn xa cô cho rảnh taymà kiếm tiền, thì cái vỏ bọc xã hội của anh cũng vẫn phải hơn người… Biết đến bao giờ,người ta mới dám sống thật như mình muốn, với những gì mình đang có? Cô giật mìnhnhận ra, lại đã nghĩ đến anh mất rồi.***Chị Hạ và cô ngồi ở băng sau. Tài xế không làu bàu về chuyện chị Hạ trễ đến mười lămphút, mà chỉ nửa đùa nửa thật:- Chia tay chồng con kỹ quá hả chị?Câu nói tưởng vô cùng bình thường đó lại làm chị Hạ thoáng bối rối. Chị giả lả:- Làm gì có chồng con mà chia tay chia chân…Câu chuyện giữa chị và tài xế cứ thế mà tiếp diễn. Chị lấy chồng có hơn năm là ly hônrồi. Thì… Chưa vướng bận con cái gì cả. Tới giờ luôn nè, có ai thèm rước nữa đâu. Chắclà chị kén quá chứ gì. Kén gì đâu, cũng vừa cởi vừa mở lắm chứ, hihi. Làm tài xế thì khỏinói rồi, đi đến đâu hệ lụy đến đó. Ai bảo vậy, có một vợ một con thôi mà lo chưa xongđây này. Vợ bác tài làm ở đâu? Ủa ủa, vậy cũng toàn là người quen thôi, chứ có xa lạgì…Cô ngồi im lặng không tham gia vào câu chuyện. Nhưng cũng mơ hồ hình dung ra cô gáinổi tiếng mô đen và chịu chơi ở trên phòng chức năng của trung tâm mình, nghe nói mớichuyển từ đại lý ở tỉnh về không bao lâu. Hóa ra là vợ anh tài xế này. Nhưng sao nghegiọng bác tài không mấy vui vẻ khi nhắc đến?- Thì hồi trước hay lái xe đưa sếp về tỉnh nên quen. Thấy dễ thương. Rồi yêu, rồi cưới.Rồi chạy vạy lo toan để chuyển về trung tâm. Rồi thì chống mắt nhìn người ta lột xác đếnchóng mặt, quay lại chê mình q ...