Phùng đã từng từ chối nhiều cuộc phỏng vấn. Nói chung ông không thích nói thêm điều gì ngoài tác phẩm của mình. Nhưng Miên bảo: còn những hai tiếng nữa taxi mới đến. Hai giờ cuối cùng trước khi chia tay, tưởng là ngắn ngủi hoá ra lại chẳng biết dùng vào việc gì. Hành lý đã thu xếp gọn gàng, chờ taxi đến là ra sân bay. Miên buột miệng: hay là anh cho em phỏng vấn anh? Nàng định đùa, nói cho có chuyện, chứ ngay từ khi biết nhau, Phùng đã giao hẹn dứt khoát về...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một cuộc phỏng vấn Một cuộc phỏng vấn TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN ĐỨC TIẾNPhùng đã từng từ chối nhiều cuộc phỏng vấn. Nói chung ông không thích nói thêm điềugì ngoài tác phẩm của mình. Nhưng Miên bảo: còn những hai tiếng nữa taxi mới đến. Haigiờ cuối cùng trước khi chia tay, tưởng là ngắn ngủi hoá ra lại chẳng biết dùng vào việcgì. Hành lý đã thu xếp gọn gàng, chờ taxi đến là ra sân bay. Miên buột miệng: hay là anhcho em phỏng vấn anh? Nàng định đùa, nói cho có chuyện, chứ ngay từ khi biết nhau,Phùng đã giao hẹn dứt khoát về vụ này rồi. Nhưng thấy ông im lặng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, nét mặt bần thần, Miên lạigiục: nhé? Để em làm lương khô. Câu này là thật. Cái nghề phóng viên của nàng hay cónhững khoản lương khô để dành như vậy. Những cuộn băng ghi âm tiện đâu thu đấy,gặp người cần hỏi là tranh thủ hỏi lấy được. Sau này sẽ có dịp đem ra dùng. Lắm khi ghimột cuộc mà gỡ ra, dùng cho ba bốn chương trình khác nhau. Miên mở túi, lôi ra chiếc máy ghi âm cổ lỗ và nặng như cục gạch, loay hoay tìm ổcắm điện. Xong, nàng cũng nhảy lên giường ngồi sát bên Phùng, bật công tắc máy thu,rồi ngả đầu vào vai ông. Nói gì bây giờ? Anh thích nói gì thì nói - Miên nhắm mắt, bàn tay cầm chiếc mic giơ lên chỉchực oải ra. Phùng đỡ lấy chiếc mic, cằn nhằn: Thì cũng phải hỏi câu gì mới nói được chứ? Miên giãy lên, nhõng nhẽo: Thế sao có những cái không đợi phải hỏi?... Thôi, nóiđi. Thưa ông, ông có thể vui lòng cho bạn đọc biết một ngày làm việc của ông thường bắtđầu như thế nào?. Của nợ. Đang riêng tư thế mà chuyển phắt ngay sang giọng công cộng được!Nhưng đấy là nghề của nàng. Chỉ có điều câu hỏi làm cho ông hơi bối rối. Bắt đầu mộtngày à? Với ông, chẳng có sẵn một chương trình nào. Ông tự nhận mình là nhà vănxoàng thôi. Bằng này tuổi, chẳng còn tham vọng nào làm máu ông sôi lên được. Thích thìviết, không thích thì nghỉ. Viết được đến đâu là do trời. Thế nên cũng không học đòi nhưông A ông Z tiếng tăm lừng lẫy có những cung cách giờ giấc làm việc kể ra đã thấy khácngười... Tôi thường dậy từ lúc 2 giờ sáng. Tôi bị mất ngủ từ năm, sáu năm nay. Phùng bắtđầu, hơi có vẻ xúc động. Giọng ông nhỏ và khàn. Ông không sao dẹp bỏ được ý nghĩ làcó cả nghìn người đang nghe mình. Ông cố nói to hơn. Không ngủ thì nằm nghĩ. Nhiềuđêm cũng chẳng nghĩ được điều gì cho ra hồn. Nhưng nếu có chuyện thì tôi dậy, ngồi vàobàn. Đấy là khoảng thời gian lạ lùng nhất trong ngày. Tôi viết những gì vừa nảy ra trongđầu... Tiếp tục - Miên giục, tụt hẳn người xuống, nằm gối đầu lên đùi Phùng. Ban ngày đọc lại, thấy những gì mình viết ra lúc đó... như không phải của mình.Phùng định nói: như có ai cầm tay mình viết ra. Hoặc, như là viết trong cơn mê sảng.Nhưng ông thấy nói thế có vẻ văn hoa quá. Hiện tại, ông quan tâm đến những đề tài nào? Tôi không phụ thuộc vào đề tài. Chị muốn nói đến văn học chống tham nhũng à?Hay văn học công nghiệp hoá, hiện đại hoá? Ở chỗ tôi người ta còn khuyến khích vănhọc cao su, văn học dầu khí nữa cơ! Giọng Miên vẫn tỉnh bơ: Theo ông, vì sao chúng ta lại chưa có những tác phẩmlớn? Phùng đưa tay vuốt nhẹ lên má nàng. Khuôn mặt bầu bầu vẫn chưa hết vẻ lạ lẫm.Phùng không cho những người đàn bà mặt tròn là đẹp. Nhưng ở nàng, nó lại có một vẻquyến rũ đặc biệt. Nhất là cặp môi đầy đặn, rõ nét. Vẻ nồng nàn và an toàn toát ra từ đókhiến Phùng tưởng tượng ra ngay cuộc phiêu lưu. Đây là lần thứ hai ông gặp nàng, vàcuộc phiêu lưu đó đã bắt đầu... Lần thứ nhất, ông từ trong Nam ra dự hội nghị. Ở hànhlang hội trường, ông từ chối trả lời phỏng vấn của cô phóng viên. Nhưng trên đường vào,khi máy bay gặp sự cố phải đáp khẩn cấp xuống một sân bay miền Trung, ông đã chủđộng nhắn tin cho cô bằng điện thoại di động. Đâu như chỉ đến cái tin nhắn thứ ba, Phùngđã không thể kìm mình nói ra một sự thật, cái sự thật vào lúc này bỗng có sức thôi thúcông mãnh liệt và cũng trần trụi đến nín thở: Anh rất thèm được ngủ với em. Bấy giờvào khoảng 2 giờ đêm. Những hành khách đi cùng chuyến bay còn chưa kịp hoàn hồn.Họ ngồi xúm lại với nhau thành từng nhóm trong phòng chờ. Trời lạnh. Kìa, anh ngủ rồi à? - Miên hỏi, nhưng hai mắt vẫn nhắm. Không... Nói tiếp đi. Phùng lúng túng, lái ý nghĩ của mình quay lại với cuộc phỏng vấn. Cái trò chơi nàythật lạ! Nó diễn ra nhát gừng, nửa thức nửa tỉnh. Phùng càng nói càng cảm thấy bị đẩy raxa nàng. Còn nàng, chắc hẳn nàng sẽ khoan khoái thiếp đi trong lúc ông đang nói... Thôi được. Đúng thế. Đúng là ta chưa có những tác phẩm lớn. Lý do thì nhiều.Phùng nhớ có lần đang ngồi viết thì chuông điện thoại. Nhấc máy, nghe giọng rất lạ ở đầudây đằng kia: thưa, đây có phải số máy của ông X.? X. nào ạ? X. lái xe ấy...? Tự nhiênPhùng nổi khùng, dập máy, buông một câu bất nhã. Quay lại bàn, không làm sao viết tiếpđược. Một sự nhầm lẫn thường tình. Nhưng tại sao ông có thể nổi cáu lên như vậy? Nghĩmãi, nghĩ mãi, rồi cũng lờ mờ hiểu ra. A, thì ra lúc đó ông đang viết văn. Đang sáng tạo.Đang làm công việc của đấng toàn năng. Thế mà có thằng lại nhầm ông với một tên tàixế! Mặc dù đúng ra là nó nhầm số máy, chứ không phải nhầm người... Phùng chưa tậpđược thói quen tự hạ bệ mình, trước khi bị công chúng hạ bệ. Văn chương được làm rabởi những kẻ ý thức về mình quá trầm trọng thì bao giờ cũng kém phẩm chất. Trong lúc Phùng kể lại câu chuyện nhà văn - tài xế thì Miên đã thở đều đều. Nhưngkhi ông vừa dừng, nàng lại sực tỉnh: Ông có bao giờ dám nói ra những sự thật tăm tối, khuất lấp trong chính con ngườimình? Khỉ thật! Đây có lẽ là câu hỏi bất ngờ, hay nhất trong cuộc phỏng vấn. Phùng đãnghĩ đến điều này từ rất lâu. Ông có thể nói nhiều về nó, nếu có người muốn nghe.Nhưng Miên lại cựa mình, sửa lại thế nằm cho thoải mái để... lơ mơ tiếp. Dám chứ. Ít nhất cũng có một lần tôi đã làm như vậy, lúc máy bay gặp sự cố. Ôi ôi... Ngứa ...