Danh mục

Một kỉ niệm khó phai

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 189.67 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chà chà, cô em tôi lúc đi phụng phịu mà lúc về tươi rói hé!-Chị này, đừng chọc em nữa! Không thôi em cất quà luôn à nghe!-Ấy ấy, cho chị xin lỗi! Út cưng dễ thương nhất nhà nên…-Nên… cái này chứ gì?-Hihi, em của chị biết khôn ra từ bao giờ thế?-Hic, người ta lớn rồi chứ bộ! Các anh chị trong đoàn ai cũng tưởng em là sinh viên đại học không đó!-Để chị xem! Ừm, nhìn bề ngoài có vẻ giống người lớn thật, nhưng tính tình thì y hệt một đứa con nít à. Ai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một kỉ niệm khó phaiMột kỉ niệm khó phai...-Chị! Em về rồi!-Chà chà, cô em tôi lúc đi phụng phịu mà lúc về tươi rói hé!-Chị này, đừng chọc em nữa! Không thôi em cất quà luôn à nghe!-Ấy ấy, cho chị xin lỗi! Út cưng dễ thương nhất nhà nên…-Nên… cái này chứ gì?-Hihi, em của chị biết khôn ra từ bao giờ thế?-Hic, người ta lớn rồi chứ bộ! Các anh chị trong đoàn ai cũng tưởng em là sinhviên đại học không đó!-Để chị xem! Ừm, nhìn bề ngoài có vẻ giống người lớn thật, nhưng tính tình thì yhệt một đứa con nít à. Ai đời 17 tuổi đầu mà còn nhỏng nhẻo quá trời! Sao, đi chơicó vui hông?-Ôi vui quá xá là vui. Nhưng… em bị mấy anh trong đoàn chọc hoài hà, làm hạingười ta mắc cỡ muốn chết…-Nè, uống miếng nứơc đi rồi thong thả kể chị nghe!-Chuyện là vầy, lúc xe dừng lại ở chợ biên giới để cho mọi người mua sắm, emcũng đi vòng vòng xem mọi thứ xung quanh, thấy người ta có bày bán những câydù rất xinh, em thích quá liền mua lấy một cây rồi vội trở về xe, bật nó ra ngắmnghía. Các anh trong nhóm nhạc của tỉnh hổng đi chơi, nên cũng về sớm như em.Các anh ấy hỏi em là sinh viên năm mấy rồi, đã ra trường chưa…-Rồi em trả lời sao?-Em liền đính chính: “Dạ, mấy chú ơi, hiện con mới đang học lớp mười một hà!”;các anh ấy cười bảo: “Trẻ thế! Mà em đừng gọi tụi anh là chú, xưng con nữa. Ởđây, mấy anh ai cũng chỉ hai mươi mấy thôi, gọi vậy già lắm. Em chuyên viết vănhay thơ?” – “Dạ, cả hai.”; các anh ấy hỏi tiếp: “Em có biết hát không, tối nay tụianh đàn cho em hát!” – “Dạ con không biết hát nhưng biết chút ít về đàn piano”;“Lại con nữa rồi! Còn nói nữa anh phạt mười ngàn đó!” – “Dạ, con quên!”; các anhấy bật cười: “Hai mươi ngàn rồi!”; “Cây dù này đẹp quá, dám hổng chừng một látnữa em ngắm nó mà làm ra bài thơ đó, phải không các bạn?”; các anh còn lại cũnghoạ theo: “Đúng đấy! Nay mai tụi anh đọc trên báo mà thấy bài thơ… cây dù thìbiết tác giả là ai rồi…”. Các anh ấy thật hài hước hé chị?-Ừ, thôi em vào tắm rửa, ra ăn cơm, rồi tối mình trò chuyện tiếp!Cô bé vâng lời chị. Tối hôm đó hai chị em nằm trên võng thủ thỉ rất lâu, cô bé kểvề hành trình của mình với vẻ đầy hứng khởi… Thú vị nhất là chuyện cô bé tựkhoe mình… điệu!!!-Chị biết không! Trong suốt quãng đường, lúc trên xe cũng như khi leo núi, thỉnhthoảng, em lại lén lấy chiếc gương mini ra ngiá mình một chút xem có xinhkhông?! Tối hôm đó, khi leo núi về, em đi tắm, gội đầu để có cớ… xã tóc (vì xãtóc sẽ dễ thương hơn mà chị!). Nhưng ngay khi em vừa mới hí hửng để cho tóc gióbay bay thì một chị cùng phòng đã thắc mắc: “Em tự nhiên xã tóc làm chivậy?Buộc lên cho gọn!”, vì đã dự trù sẵn tình huống ấy nên dĩ nhiên em có thể trảlời ngay được: “Vì em mới gội đầu xong, tóc còn ướt!” – “Đâu, để chị xem! Trờiơi, lớn rồi sao hổng biết chải đầu vầy nè!” ; “Ủa… bộ rối lắm hả chị?” – “Rối chứsao không! Đưa đây, chị chải lại cho! Bộ ở nhà toàn nhờ mẹ làm giúp à?” – “Dạ!”.Chị ấy lắc đầu cười, em đỏ mặt luôn, may là trong bóng tối nên chị ấy không pháthiện được, chứ không chắc em xấu hổ chui xuống gầm giường quá…-Hà hà hà… Đáng đời em tôi, vừa tội điệu nghe cưng!-Em đâu có điệu! Chỉ là hơi… hơi…-Hơi bí!!! Điệu thì nhận đại điệu đi, còn bày đặt sỉ diện nữa! Hên cho em là gặp chịấy đấy, chứ không vác cái “tóc rối bay bay” đó ra đừơng dạo cho thiên hạ cười thúimặt… Hahaha…-Cô bé cười gựơng rồi nhanh như chớp nói lảng sang đề tài khác…-Chị hai, các anh trong đoàn hát hay lắm đó, không khác gì ca sĩ chuyên nghiệp cả,không, có khi còn hay hơn nữa chứ! Lúc đó, em ước gì cũng được hát góp vui,ngặt nỗi em thì hay hát nhưng mà hát hổng hay, nên đành ngậm ngùi ngồi nghethôi, tiếc thiệt!Cô bé càng kể càng thích thú! Nào là chuyện cái phòng ngủ nhỏ xíu mà chứa cảthẩy năm người, cùng nằm san sát bên nhau nghe kể chuyện ma, tuy chật mà lại rấtvui… Rồi chuyện cô bé mua trái mít to tướng, lủ khủ khiêng lên xe, bị các anhngồi trong quán café cười tủm tỉm, vì… khen “tâm hồn ăn uống” của cô bé thật vĩđại! Cô bé kể cho chị nghe khá nhiều nhưng duy có một chuyện cô lại giấu, chỉtâm sự riêng với quyển nhật kí mà thôi…Đợi giữa khuya, khi chắc chắn rằng tất cả mọi người trong gia đình (đặc biệt là chịhai già chuyện!!!) đã thật sự yên giấc , cô bé âm thầm lật nhật kí ra và hí hoáy viết:“Ngày tháng năm…Tôi gặp anh trong một chuyến tham quan thực tế phục vụ sáng tác do tỉnh tổchức. Anh có gương mặt thanh tú và giọng hát truyền cảm, thêm vào đó là khảnăng thi phú vượt trội - từng có nhiều bài đựơc đăng trên các tờ báo lớn nhỏ của cảnước… Nhưng thoạt đầu, tôi không có chút ấn tượng gì về anh cho mãi đến chiềuhôm ấy, khi đoàn chúng tôi chia ra từng tốp nhỏ để leo núi, nhóm tôi gồm có côgiảng viên đại học, anh và tôi. Lúc lên tới đỉnh, thấy một cột cao thế cực lớn tưởngchừng có thể chọc trời bắt khoảng giữa núi… Cả ba cùng ngắm nhìn. Vốn tính hiếuđộng tôi hỏi:-Cột này là cột gì vậy cô?Cô lắc đầu, anh vội l ...

Tài liệu được xem nhiều: