Em buông lời chia tay quá nhẹ nhàng và vội vã. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cười mà như không cười, sau đó môi mấp máy:“Chúng ta chia tay, anh nhé!”Tôi ngay lập tức đồng ý mà không cần biết lí do. Và điều này có lẽ làm em buồn trong một thoáng. Em đã muốn chia tay, thì tôi chẳng gượng ép em làm gì.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một lần nữa được yêuMột lần nữa được yêuTôi bị thất tình. Mới tức thì.Em buông lời chia tay quá nhẹ nhàng và vội vã. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, đôimắt cười mà như không cười, sau đó môi mấp máy:“Chúng ta chia tay, anh nhé!”Tôi ngay lập tức đồng ý mà không cần biết lí do. Và điều này có lẽ làm em buồntrong một thoáng. Em đã muốn chia tay, thì tôi chẳng gượng ép em làm gì. Cũngnhư không gượng ép bản thân nữa, hãy để mọi thứ theo lẽ tự nhiên của nó.Tôi không phải là một thằng đàn ông bạc tình bạc nghĩa, lúc trước tôi cứ ngỡ mìnhyêu em, cứ ngỡ mình đã rung động trước vẻ ngây ngô của em. Thế nhưng, khi emnói lời chia tay, tôi không ngờ mình lại thấy nhẹ nhõm đến thế. Phải chăng, emkhông có một chút ấn tượng nào khiến tôi luyến tiếc?Quen nhau hai năm, khoảng thời gian đủ để tôi hiểu em là một cô gái như thế nào.Em – một cô sinh viên năm ba yêu tôi bằng tất cả sự ngây ngô của cô gái năm thứnhất, bằng tất cả những niềm tin của cô gái năm hai và bằng tất cả sự mạnh mẽ củahiện tại.Tôi quen em trong một ngày mưa. Hôm đó, khi đang cùng lũ bạn hăng say chơibóng rổ thì trời đổ mưa. Chàng trai năm thứ ba như tôi – rất háo thắng và ngangngược. Việc chọc ghẹo một cô gái năm nhất hiền lành là một việc thường xuyêngặp ở trường tôi. Và tất nhiên, khi nhìn thấy em, tôi lân la tiến đến bắt chuyện khithấy em ngồi co ro nhìn ra sân bóng rổ. Một cô gái mặc chiếc váy màu xanh dươngdài đến đầu gối, bên cạnh là chiếc ô nhỏ cũng màu xanh dương, em ngồi trong máihiên tránh mưa, đôi mắt biết cười dõi theo một “thứ” gì đấy đang chuyển động trênsân. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ là em đang tránh mưa thật, nhưng nhữngthằng đang chơi trên sân như tôi nhìn vào sẽ biết ngay em ngồi đấy làm gì. Emnhìn thằng Khoa – thằng bạn chí cốt của tôi. Và tôi phát hiện là em thích Khoa,thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ khi Khoa tỏ ra là một thằng ga lăng giúp em sửaxe đạp. Khi đó tôi chỉ nghĩ em là một cô gái quá ư dễ dãi, chỉ cần một hành độngbé như con kiến thế kia mà cũng khiến em bận tâm sao?Niềm kiêu hãnh của tôi muốn tôi phải chinh phục em, ngay lúc đó. Có lẽ vì tôighen tị với thằng Khoa. Và khi nhìn vào ánh mắt em, chẳng hiểu vì sao tôi muốncó em. Tôi tự nhủ thầm với lòng rằng: “Có lẽ mình chỉ muốn biết cô ấy có thíchmình như thích thằng Khoa hay không thôi”. Nhưng càng phủ định, tôi càng khẳngđịnh rằng mình thích em. Nhưng chỉ là thích thôi. Giống như một cơn say nắng đếnnhanh và đi cũng vội vã.Và em thích tôi thật. Sau hơn một tháng nhắn tin chúc ngủ ngon, chào buổi sáng,gửi hoa, tặng quà cho em, đôi lúc vờ làm anh hùng khi em gặp bất trắc giữa đường,em đã trao trái tim của mình cho tôi. Nhưng tôi không biết nắm chặt nó trong tay.Tôi khiến con tim em buồn phiền, thất vọng và tan chảy, sau đó nó luồn qua kẽ taytôi và mất hút. Không phải vì tôi lăng nhăng, cũng không phải vì tôi lạnh nhạt vớiem. Mà chắc là em không đủ kiên nhẫn để bên cạnh một thằng đàn ông nhàm chánnhư tôi nữa. Em không tìm được niềm vui khi ở bên cạnh tôi. Và tôi cũng thế.Tốt thôi! Tôi cũng không yêu em mà. Việc gì phải níu kéo?***Tôi nằm phịch lên chiếc giường thân yêu sau khi về đến nhà, sau khi nhận lời chiatay của em tại quán café mang tên “Lặng”. Tôi thở dài, tay day day thái dương.Uống xong li rượu mạnh, đầu óc tôi choáng váng đôi chút. Nhưng tôi cũng gắnggượng ngồi bật dậy online facebook. Tôi vào danh sách bạn bè. Tìm tên em. Lướtxem tường. Unfriend em. Sau đó viết lên tường mình một status vỏn vẹn 4 chữ:“Vậy là xa nhau!”.Chỉ sau vài phút, lượt thích và bình luận tăng lên nhanh chóng. Thằng Khoa biết ý,nhảy bổ vào bình luận: “Nhẹ nhõm nhỉ? Đừng gượng ép bản thân!”. Nó khôngthích em. Và em cũng không còn thích nó từ lâu.Bỗng có một bình luận làm tôi chú ý và cảm thấy thú vị.“Có muốn yêu không?”“Muốn!” – Tôi lập tức trả lời.“Vậy thì inbox!”Một tài khoản rất lạ, dường như tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng tại sao tài khoảnnày lại nằm trong danh sách bạn bè của tôi. Tôi chỉ nhận lời kết bạn với nhữngngười tôi biết thôi mà. Vào xem thông tin cá nhân, tôi chả phát hiện ra được điều gìđể khẳng định là mình có quen với người này. Và đặc biệt là không có bất kì hìnhảnh nào của người đó cả. Mang theo tâm trạng tò mò và vui vẻ, tôi bắt chuyệntrước.“Yêu không?”“Yêu thì yêu!”“Giới thiệu trước đi!”“Nhiên! 24 tuổi! Không nghề nghiệp. Gọi tôi là chị!”Tôi thoáng ngập ngừng.“Chạy đâu rồi? Đến lượt cậu?”“Duy Anh! 22 tuổi. Chào chị!”Chị ta gửi cho tôi một vài cái icon mặt cười.“À! Mới thất tình hả?” – Tự dưng chị ta hỏi.“Sao biết?”“Triệu chứng của người thất tình là viết status nhảm trên facebook. Tôi đã từng”“À! Ra vậy!”“Thế yêu nhé!!”“Thì yêu!”Vậy là tôi có người yêu mới. Không biết mặt, không biết địa chỉ, chỉ biết tên, tuổivà “nghề nghiệp”, nhưng còn chẳng biết những thứ ấy có phải là thật không.Chị cũng vừa chia tay người yêu, trư ...