Tôi nói với Ly, khi lần đầu chúng tôi gặp nhau: "Dù thế nào tôi cũng sẽ đợi V, sẽ đợi....". Ly nói: "Anh là một thằng đàn ông điên vì tình, Thành ạ!".
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một lần nữa lại yêuMột lần nữa lại yêuTôi nói với Ly, khi lần đầu chúng tôi gặp nhau:Dù thế nào tôi cũng sẽ đợi V, sẽ đợi.....Ly nói:Anh là một thằng đàn ông điên vì tình, Thành ạ!. ***Phải, Ly nói đúng. Tôi là thằng đàn ông điên loạn. Không phải theo nghĩamột kẻ điên đơn thuần. Mà đó là việc tôi cứ yêu đi yêu lại V. Và tha thứ chonhững lỗi lầm của cô ấy.Những ngày tháng ấy. Những tháng ngày có V. Tất nhiên là đẹp lắm trongký ức của tôi. Một thằng đàn ông có thể thốt lên câu chờ đợi thì không cầnphải kể nó ra sao. Cảm xúc tình yêu trong cuộc đời cũng giống như hạt muốitrong bữa ăn. Nếu trong nỗi nhớ, ý nghĩ, ký ức của chúng ta, không có bónghình ai đó. Thì cuộc đời ta đang sống cũng như bong bóng xà phòng mà thôi.Có những tháng ngày vét cạn nỗi nhớ. Nhưng không có lấy một hình bóngnào để nhớ. Đó sẽ là những tháng ngày phải được lãng quên. Vì chúng ta đãhoang phí cả một quãng đời.Passcal từng nói Con người không nhìn thấy hư vô che phủ mình....Nhưng tôi đã nhìn thấy hư vô khi con tim yếu đuối chất đầy nỗi đau. Giốngkiểu khi chúng ta mất đi một người nào đó, rồi mới biết quý, biết họ quantrọng với chúng ta đến nhường nào. Thì khi đó, bạc bẽo, thờ ơ, lạnh nhạt.Thì khi đó, vô tình, cám dỗ, bon chen. Thậm chí cả tiền bạc. Sẽ biến thànhphù du.Điều đau đớn nhất trong tình yêu không phải là chia ly. Cũng không phải làkhi mất người yêu thương. Mà đó là việc một ngày chúng ta nhận ra mìnhcũng chỉ là phù du trong ai đó. Nhưng với tình yêu, việc nhận ra là chưa đủđể nó có thể chết đi vĩnh viễn. V sẽ trở về, Chỉ là nhất thời, Chỉ là cơnsay nắng...tôi đã nghĩ như thế. Và những tháng ngày chờ đợi được khắc têncủa hi vọng.Ly đến với tôi vào một ngày nắng ấm. Nhưng lạnh lẽo và băng giá vẫn phủtrùm lấy trái tim. Đó là một nghịch lý. Mà ở đời, nghịch lý là thứ chẳng baogiờ biết tới xa xỉ. Là yêu nhau mà phải chia ly. Là làm người tốt mà chỉ nhậnlại những điều cay đắng. Là đứng giữa đám đông mà cảm giác cô đơn vẫnbao phủ. Là việc bạn nhớ một người mà không bao giờ họ nhớ mình, vânvân.Ly như ánh nắng của mùa xuân. Rọi vào bức tường phủ đầy rêu phong, trámđầy băng giá. Nhưng ánh nắng không thể xuyên qua được bức tường, đểhong khô những thứ bên trong.Tôi và Ly. Tình yêu của chúng tôi như bữa ăn không có muối. Đơn giản yêuthương thì cần được đáp trả bằng yêu thương. Dù chỉ là từ lời nói. Đó hẳnnhiên là lời của kẻ đang có một trái tim đau đớn trong lồng ngực. Và thứ yêuthương ấy sẽ khiến cho một người khác đau đớn là đương nhiên. Tại saochúng ta cứ làm những điều mà biết rằng hậu quả mang lại chẳng có nỗi mộtnụ cười. Tại sao chúng ta vẫn hút thuốc, khi biết rằng điều ấy thật tệ hại. Taisao ta vẫn cứ yêu ai đó, khi biết rằng đó là ta đang giết chết một quãng đời?Có phải chăng bây giờ con người chỉ sống cho hiện tại mà thôi?Tôi nói với Ly:Em biết không, Ly? Thực ra cái gọi là cảm xúc của yêu đương. Vốn dĩ cũngchỉ là một bức tường án ngự trước trái tim. Không hơn không kém.Vậy anh muốn em là gì ? Một mũi khoan công nghiệp? Hay là một trái mìncó độ sát thương khủng khiếp?. Ly nửa đùa nửa thật hỏi tôi.Anh không biết . Tôi đã nói như thế. Để ngụy biện, để vùi sâu, để chạytrốn....Ly đẹp. Đẹp như đóa tầm xuân, vừa khoe mình rực rỡ, vừa báo hiệu cho tabiết rằng phía trước không còn lạnh giá. Nhưng nó vô nghĩa với tôi. Cuộcđời. Có những thứ vô nghĩa với người này, nhưng lại mang tới niềm vui chongười khác. Cuộc đời này chất đầy những điều trái ngược. Vốn dĩ cuộc sốngluôn sinh ra từ những điều trái ngược mà, phải không?Thành phố vẫn thế, từ ngày V ra đi. Hay tôi không còn đủ tinh tế để nhận ranhững thay đổi của nó. Bởi những thứ xưa cũ vẫn thịnh hành trong ý nghĩ.Mà niềm tin về V là một ví dụ. Ngày ra đi, V bảo:Thành ạ. Em không phải là một con bé hời hợt trong tình yêu. Những tráitim sinh ra để yêu, không bao giờ có chỗ cho thứ cảm tình hời hợt. Nhưngem nhận thấy giữa chúng ta, có một khoảng cách. Và anh biết là gì không?Thời gian và sự cách xa sẽ cho chúng ta biết câu trả lời. Anh biết tại vì saongười yêu nhau rồi phải chia ly không Thành? Đó là khoảng cách. Khoảngcách của bàn tay, vì nó chỉ là cái nắm hờ. Khoảng cách của ánh mắt, vì cólúc ta không nhìn về một phía. Khoảng cách của những bước chân khôngbước kịp cùng nhau. Nhiều lắm thành ạ ! Em muốn đi, muốn rời khỏi anh,ngay bây giờ.....Em đang ảo tưởng phải không V? Những thứ đó là phù du, chúng ta khôngnhìn thấy nó. Nếu không nói là nó hoàn toàn vô nghĩa. Tôi nói.Không, như vậy là anh đã sai. Và có lẽ tình yêu của chúng ta cũng sai.Cũng nông nổi?.Hai lần trước V cũng đã nói những điều giống như thế. Nhưng rồi cô ấy đềutrở về. Tôi cũng không xác định được là vì tôi yêu cô ấy quá nhiều. Hay vìcô ấy coi tôi là một bến đỗ. Và mãi tới sau này tôi mới biết. Phụ nữ khi yêu,họ không bao giờ nói thật. Vì ngọn lửa của nỗi đau trong họ được châmbằng những lời nói thật. Rồi khi tôi phát hiện ra V có một người đàn ôngkhác. Hơn tôi về ...