Danh mục

Một miền sâu thẳm ở Thổ Nhĩ Kỳ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 340.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

So với những thành phố cảng Istanbul hay Izmir náo nhiệt và hiện đại, những vùng ở sâu hơn trong đất nước Thổ Nhĩ Kỳ còn muôn ngàn bí ẩn. Huyền hoặc đời sống tâm linh và rực rỡ những tấm thảm Ba Tư, nền văn hóa đất nước này mang lại cho du khách thật nhiều ngạc nhiên và lòng khâm phục người xưa. Lâu đài bông bên đồi Từ Izmir, thành phố lớn nằm bên bờ biển Aege, chúng tôi đi xe buýt khoảng ba giờ để đến Denizli, đi thêm 20km nữa là đến Pamukkale -...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một miền sâu thẳm ở Thổ Nhĩ Kỳ Một miền sâu thẳm ở Thổ Nhĩ KỳSo với những thành phố cảng Istanbul hay Izmir náo nhiệt và hiện đại, những vùng ở sâuhơn trong đất nước Thổ Nhĩ Kỳ còn muôn ngàn bí ẩn. Huyền hoặc đời sống tâm linh vàrực rỡ những tấm thảm Ba Tư, nền văn hóa đất nước này mang lại cho du khách thậtnhiều ngạc nhiên và lòng khâm phục người xưa.Lâu đài bông bên đồiTừ Izmir, thành phố lớn nằm bên bờ biển Aege, chúng tôi đi xe buýt khoảng ba giờ đểđến Denizli, đi thêm 20km nữa là đến Pamukkale - thị trấn du lịch rất nổi tiếng của ThổNhĩ Kỳ. Pamukkale có nguồn nước ngầm rất giàu khoáng chất, tạo nên những dòng suốinước nóng nhỏ chảy bên sườn một ngọn đồi lớn.Nhìn từ xa thấy phía sườn đồi này trắng phau, lấp lóa trong nắng như được tuyết phủ.Thật ra đó là hợp chất calcium bocarbonate trong nước suối tích tụ qua nhiều ngàn nămtạo thành những mảng đá vôi trắng tinh, xếp lớp như vỏ sò. Đó là lý do khiến Pamukkalecòn được biết đến với cái tên “lâu đài bông”. Nước suối đọng giữa những lớp đá vôi tạonên các hồ nước nhỏ xanh ngắt. Lâu đài bông ở PamukkaleMực nước chỉ hơn nửa mét, lại phảng phất mùi lưu huỳnh, nhưng khung cảnh thiên nhiênquá đặc sắc làm chúng tôi có cảm giác như mình đang vọc nước giữa những lớp mâytrắng, xung quanh là rất nhiều nữ du khách diện bikini đủ màu đang ngâm mình và phơinắng.Pamukkale được biết đến một phần vì đã được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiênthế giới, nhưng quan trọng hơn là từ hàng ngàn năm trước, thị trấn này đã có khách sạnđể phục vụ du khách tham quan, chữa bệnh bằng nguồn suối nước nóng giàu khoángchất. Để bảo vệ môi trường, du khách phải để giày, dép ở ngoài khu vực lâu đài bông màkhông sợ phải đi về chân không.Trên đỉnh ngọn đồi, hơn hai ngàn năm trước là thành phố Hierapolis (thành phố Thầnthánh) phồn hoa với rất nhiều công trình kiến trúc tuyệt mỹ cùng những nhà hát, nhà tắmkiểu La Mã hoành tráng với những hàng cột sừng sững. Dù đã đổ nát nhiều vì động đấtsong nơi này vẫn cho phép du khách hình dung ra đời sống hồi mấy thiên niên kỷ trướccủa loài người. Những đôi mắt không tròng trên gương mặt hoàn hảo của những bứctượng La Mã trông vừa lạnh lùng vừa u uẩn. Không hiểu người xưa đã nghĩ gì và muốnche giấu điều gì? Phế tích nhà hát của thành phố Thần thánhBuổi tối chúng tôi vào một quán ăn trong thị trấn và được mời nếm thử raki - một loạirượu nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ với cà chua, dưa leo. Đây là loại rượu mạnh được chưngcất từ các loại trái cây nho, vả, mận, có mùi thơm lạ. Raki trong suốt như nước lọc vàphải uống lạnh. Điều đặc biệt là khi pha nước lạnh hay bỏ nước đá vào thì rượu sẽ chuyểnsang màu trắng đục nhưng không bị mất đi mùi vị.Bữa ăn tối càng rôm rả hơn khi ông chủ quán vui tính giới thiệu rượu xong còn kể thêmnhiều câu chuyện về phong tục, tập quán nơi đây. Thú vị nhất là chuyện cưới xin tại mộtsố làng quê. Chẳng hạn một làng gần đấy có tục lệ là gia đình nào có con gái đến tuổi lậpgia đình thì đặt một cái chai trên nóc nhà. Nhà nào có con trai đang muốn lấy vợ, thấydấu hiệu ấy thì cứ dẫn con trai của mình đến xem mắt cô gái. Nếu cô gái ưng ý chàng traithì sẽ mời anh một ly cà phê có pha đường, nếu không thì cà phê không đường.Chủ quán còn vui vẻ kể thêm rằng vào thế kỷ XIX, nước Thổ muốn mở rộng giao lưu vớibên ngoài, đã gửi dê sang Úc, gửi gà tây sang Mỹ để mời chào và tự giới thiệu. Lúc bấygiờ, chính phủ Mỹ chưa biết gọi Thổ Nhĩ Kỳ là gì nên gọi luôn những người mang gà tâyđến là Turkey và cái tên này từ đó mới có.Điệu múa thiêng nước ThổSau bốn giờ xe, chúng tôi đến với Konya - thành phố lớn thứ tư của Thổ Nhĩ Kỳ. Đã quahàng ngàn năm tuổi nên Konya cũng có rất nhiều công trình kiến trúc cổ, bên cạnh đó lànhiều cao ốc ba, bốn mươi tầng sáng choang, hiện đại. Con đường dẫn vào trung tâmthành phố tấp nập xe và người. Hai bên đường cũng có những sạp bán rau củ, trái cây,nhưng người bán hầu hết là... nam giới.Khác với không khí náo nhiệt và đời sống nhiều màu sắc ở Istanbul, Konya trang nghiêmhơn, giản dị hơn. Tôn giáo vẫn chiếm vai trò quan trọng trong đời sống tinh thần củangười dân thành phố. Lang thang quanh khu vực trung tâm, chúng tôi gặp rất nhiều tu sĩ,hầu hết ăn mặc theo kiểu truyền thống với những bộ đồ dài rộng kín mít.Đa số phụ nữ lặng lẽ đi lại trên các con phố chính đều đeo mạng che mặt. Tiếng xe ngựagõ đều nhịp trên đường hòa với tiếng đọc kinh trầm trầm từ các thánh đường Hồi giáo.Tất cả những điều này chứng tỏ thành phố còn giữ được khá nguyên vẹn truyền thốngvăn hóa Thổ Nhĩ Kỳ.Khác với gam màu nghiêm, lạnh thường gặp trên phố, khu chợ cổ lại rất nhiều màu sắcvới thảm, vải vóc, đồ da thuộc... Chúng tôi định mua một bình gốm nhỏ xinh xắn nhưngđược rao giá đến 650 ngàn lia, tương đương với chín triệu đồng Việt Nam! Nói thách nhưthế thì thật quá mức. Trước vẻ sửng sốt của chúng tôi, người bán hàng vội vã nói “Fivedollars”. Thì ra Thổ Nh ...

Tài liệu được xem nhiều: