Hôm nay, tôi dậy sớm. 6 giờ sáng, cả căn phòng ngập ngụa trong tiếng eo ** méo mó phát ra từ cái radio đáng được xếp vào hàng đồ cổ. Tiếng chát chúa đập vào tôi, với những bản tin kiểu "Trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh TQ thông báo: Sáng nay, vào lúc xx giờ yy phút trước cổng trung tâm, chúng tôi tìm thấy một cháu bé bị bỏ rơi, cháu mặt đồ màu hồng, nằm trong chiếc nôi trắng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một ngày trong căn phòng màu trắngMột ngày trong căn phòng màu trắngHôm nay, tôi dậy sớm. 6 giờ sáng, cả căn phòng ngập ngụa trong tiếng eo ** méomó phát ra từ cái radio đáng được xếp vào hàng đồ cổ. Tiếng chát chúa đập vào tôi,với những bản tin kiểu Trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh TQ thông báo: Sáng nay,vào lúc xx giờ yy phút trước cổng trung tâm, chúng tôi tìm thấy một cháu bé bị bỏrơi, cháu mặt đồ màu hồng, nằm trong chiếc nôi trắng, bên cạnh có tờ giấy ghi ....Người ta thật ngu ngốc, Miên nhỉ. Tôi khao khát có một đứa con biết bao, một đứatrẻ có tôi là bố và cậu là mẹ. Này Miên, có khi nào, nếu tôi cầu xin Chúa trời vớitấm lòng khẩn thiết vô bờ, phép màu sẽ xảy ra không?Vì tôi nghĩ đến cậu, Miên à, nỗi nhớ lại cào xé tôi như con thú dữ cào xé con mồi,cho nên, tôi viết thư cho cậu. Tôi đặt bút viết lên giấy những dòng mực xanh, bứcthư như tan vào khoảng không trắng của căn phòng. Địa chỉ người gửi, ờ, mà tôi ởđâu nhỉ? Giường trắng, rèm trắng, tường trắng, giấy trắng. Tôi ở đây, mà chẳngbiết mình ở đâu cả, vì vậy, tôi viết là:Người gửi: Du Du, phòng Trắng, không rõ ở đâu.Người nhận: Miên Miên, biệt thự Quá Khứ, đồi Kí Ức. Cẩn thận bụi gai.Ngày 13 tháng 12 năm 2004.Miên thân mến,Tôi tự hỏi em đã hết sợ trăng tròn chưa, mà mùa đông đã đến, bầu trời quangđãng và mặt trăng thì to như một trái dưa hấu, hôm nay sinh nhật lủng lẳng trênđầu tôi và em thôi không tới, con chó Moon đã chết mất dạng ở sau gốc mùng tơi,tôi muốn đến thành phố Mặt Trời ăn kẹo quýt, con mèo đen ở đường Ác Mộng đầysương mù mịt vẫn ám ảnh tôi, người ta nói đỉnh Chomolungma cao nhất trên đờivà còn hơn cả Everest, rơi xuống vực Tonga thì đau và rơi xuống Mariana thì êmvô kể, dưới lòng đất cũng có mặt trời, sao Thiên vương vừa bé đi trong 10 phút,hay Rimbaud đã chết hụt vì cơn say của người tình ...Người ta bảo tôi là em không có thật, em có thật mà Miên. Người ta bảo tôi điên,và chuyển tôi vào phòng trắng bệnh viện. Người khám bệnh cho tôi tên là Thiên vàanh ta luôn cười kiểu một-phần-hai hiền thương hại khi hỏi tôi những câu dàichẳng mang nhiều ý nghĩa, kiểu như tôi tên gì và em là ai, khi tôi bảo tôi là Du thìanh ta thở dài ... Những con người mặc áo trắng thật là khó hiểu và vô vị.Hôm qua tôi bảo anh ta mua cho tôi một chậu thủy tiên. Hoa đẹp như em, Miên à.Cánh hoa mỏng manh, nhựa thì có độc. Rõ ràng, em đẹp như hoa ...Người yêu em và em yêu,Du Du.Tôi gập bức thư lại, nhìn ra ngoài. Hôm nay Thiên đến sớm. Anh ta vẫn hỏi nhữngcâu ngu ngốc và dài dòng, rồi cúi đầu ghi chép:Tên bệnh nhân: Miên Miên- Hoang tưởng về một người giống mình, có khuynh hướng yêu bản thân.- Không phân biệt được ngày tháng.- Sợ trăng tròn.- Thích viết thư bằng chiếc bút không có mực.- Ám ảnh vì hoa thủy tiên.- Cần được theo dõi điều trị thêm....