Danh mục

Một nửa đàn ông là đàn bà Hiếu P3 -chương 2

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 132.32 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một nửa đàn ông là đàn bàDịch giả: Phan Văn Các & Trịnh Trung HiếuP3 - Chương HaiCô giật tắt đèn phòng ngoài, vén chiếc rèm cửa bằng vải trắng bước vào. - Buồn ngủ chưa? – Cô cười hỏi tôi, cô có vẻ như sống với tôi đã mấy năm nay rồi. - Chưa buồn ngủ - Tôi trả lời – Em buồn ngủ chưa? Anh trải giường cho nhé. - Đừng làm thế, ai lại để đàn ông trải giường – Cô leo lên giường lò, thành thạo trải chăn ra – Anh ra rửa đi, nước đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một nửa đàn ông là đàn bà Hiếu P3 -chương 2 Một nửa đàn ông là đàn bà Dịch giả: Phan Văn Các & Trịnh Trung Hiếu P3 - Chương Hai Cô giật tắt đèn phòng ngoài, vén chiếc rèm cửa bằng vải trắngbước vào.- Buồn ngủ chưa? – Cô cười hỏi tôi, cô có vẻ như sống với tôi đã mấynăm nay rồi.- Chưa buồn ngủ - Tôi trả lời – Em buồn ngủ chưa? Anh trải giườngcho nhé.- Đừng làm thế, ai lại để đàn ông trải giường – Cô leo lên giường lò,thành thạo trải chăn ra – Anh ra rửa đi, nước đã lấy sẵn cho anh rồi đấy.Thế là tôi đã biết: một là từ nay về sau, tôi không phải trải giường, gấpchăn nữa; hai là cô ta bảo “ rửa ”, thì chắc chắn đây là trình tự bắt buộcphải làm.Rửa ráy xong xuôi, tôi bước vào, cô đã ngủ ở trên giường rồi. Nhanhthật!Tôi không biết giờ đây mình phải làm gì. Trên giường chỉ có một tấmchăn, mà lại đặt hai cái gối. Thật là kỳ quái, ở đâu đã thình lình hiện ramột người đàn bà thế này; cô ta không phải là đàn ông, cô ta là đàn bà!Mà người đàn bà ấy lại ngủ bên cạnh tôi. Bất cứ ai cũng không đượccan thiệp vào, chẳng có người nào lại cảm thấy kỳ quái như tôi……Cóđiều, còn phải có những trình tự nào đó nữa, tôi nghĩ thế. Tôi châm mộtđiếu thuốc.- Anh lại còn hút thuốc à? – Nhưng trong giọng nói không có ý trách.- Chưa muốn ngủ - Tôi cười như xin lỗi – Anh hưng phấn quá.Có lẽ cô cũng cười, nhưng là cười thầm trong chăn.- Hương Cửu, sao em lại kết hôn với anh? – Tôi ngồi lên mép giường,hỏi cô.Cô nhìn lên mái nhà, lặng im một lát, rồi hỏi lại tôi.- Vậy thì, vì sao anh kết hôn với em nào?- Em còn nhớ tám năm về trước không? Trong bãi lau lách….Cô cười, cái chăn rung rung.- Ôi, anh còn nhớ kia ư?- Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là anh nhớ chứ! Anh cứ nghĩ rằng….- Em quên lâu rồi! – Cô ngắt lời tôi, giọng rất dứt khoát.Cô quên rồi! Lòng tôi lắng xuống. Nhưng tôi nghĩ cô không thể quênđược.- Không, em không thể quên được. Bằng không, làm sao vừa gặp mặtem đã nhận ra anh?- Ngủ đi, thôi ngủ đi – Cô ôn tồn tỏ ý đã sốt ruột - Nhắc những chuyệnấy làm gì nữa? Bây giờ đã ăn ở cùng nhau, thì phải nghĩ xem sau nàysinh sống như thế nào chứ.- Sinh sống thế nào nhỉ? – Tôi thẹn thùng líu ríu hỏi, và từ từ cởi quầnáo. Lẽ ra tôi còn có rất nhiều chuyện để nói, tôi cũng có thể nói ra rấtnhiều chuyện, nhiều chuyện rất hay, nhưng giờ đây tôi chỉ nói đượctheo nếp suy nghĩ của cô ta.- Sinh sống như thế nào đây? – Cô nằm ngửa người thẳng đuỗn – Haiđứa chúng mình sống với nhau, lương tuy chẳng cao, nhưng khôngvướng víu bận bịu gì, dứt khoát phải khá hơn họ! Những con mẹ ấy,nói cứ như rồng leo, biết làm cái gì đâu? Hừ! Em khinh tất….Giọng cô đột nhiên trở nên rất bực bội, lộ vẻ khinh bỉ đối với “ nhữngcon mẹ ấy ”. Dường như tất cả mục đích cuộc sống sau này của cô, làchạy đua cuộc sống với “ những con mẹ ấy ”, và sẽ áp đảo họ trongcuộc chạy đua này.Ôi đàn bà, đàn bà! Tôi phải làm quen dần từng bước với cô. Tôi cởi áongoài, quần dài, ngồi dựa vào tường bên người cô. Tôi phải hút hết điếuthuốc. Tôi muốn kéo dài thêm những giây phút như thế này. Nhữnggiây phút như thế này đáng được tận hưởng. Niềm vui này phải đượchưởng trọn vẹn. Cô nằm ở đây ngay bên chân tôi. Làn tóc đen nhánhmềm mại buông xõa ra trên tấm khăn phủ gối trắng trẻo mịn màng. Cặpmắt sáng long lanh nhìn đăm đăm vào một khoảng không gian nhỏ hẹp.Trong khoảng không gian ấy, có thể có rất nhiều bức tranh tuyệt diệu,cặp mắt đen láy ấy chan chứa mộng mơ, ước mong và khao khát, lại cảtính toán, chờ đợi và sự căng thẳng trước khi vào trận.Tấm chăn mỏng dính đã không che kín cơ thể kiều diễm của cô. Cỗmáy kéo theo bộ lưỡi cày sáng loáng kia càng làm nổi bật bộ ngực đầycăng và khuôn bụng dưới mềm mại với những đường cong uốn lượnmê hồn. Cô chịu nổi cỗ máy kéo nặng nề như vậy, chứng tỏ cô có sứcbật dẻo dai vô bờ bến. Ảo ảnh đã biến thành hiện thực, đã mất đi vẻ mỹmiều huyền diệu không tài nào nắm bắt được. Nhưng trái lại, hiện thựccòn say đắm lòng người hơn cả ảo ảnh.- Vào đi – Cô gọi tôi.Tôi vén chăn, hoá ra lúc này đây, cô đã hoàn toàn giống hệt như tôi đãthấy trong bãi lau năm xưa……- Có thể là anh đã hưng phấn quá – Tôi nói.Nhưng tôi nói câu này chẳng qua chỉ là để che dấu nỗi hổ thẹn, bồnchồn và chán ngán của mình thôi.Đây là một bãi lầy nóng bỏng, tôi lăn lộn trong đám bãi lầy ấy; đây làmột ngọn núi lửa sục sôi nham thạch, vừa đẹp đẽ hoành tráng vừa ghêsợ khủng khiếp; đây là một con ốc Anh Vũ xinh đẹp, đột nhiên thò cáivòi thịt nần nẫn dính nhơn nhớt từ trong vách buồng ra, ra sức quấnchặt lấy tôi mà lôi xuống dưới đáy biển; đây là khối bọt biển màu sắcrực rỡ bám chặt vào tảng san hô trắng, nó liều mạng toan hút kiệt đếngiọt nước cuối cùng trong cơ thể tôi, đến nỗi tôi cơ hồ ngất lịm đi nhưmột cơn choáng; đây là ảo giác thành phố lâu đài; đây là vườn hoa củangười khổng lồ trong đồng thoại; đây là một chuyện đồng thoại xa xưanhất, mà chuyện đồng thoại xa xưa nhất lại là chuyện mới mẻ nhất, xavời hư ảo nhất…..Cuộc giao đấu sớm nhất của nhâ ...

Tài liệu được xem nhiều: