Cứ tầm hai giờ chiều là cô gái lại dắt xe đạp ra khỏi nhà trọ. Dáng người nhỏ thó và mảnh như chiếc lá, tưởng như chỉ cần một cơn gió thoáng qua là cô sẽ bị thổi bay đi mất. Cô là sinh viên, buổi sáng đi học, buổi chiều đi làm thêm ở một xưởng bánh mì đến tận mười giờ tối mới về nhà. Bà chủ nhà trọ nhận xét: “Con nhỏ này lúc nào cũng buồn buồn rầu rầu và lờ đờ như thiếu ngủ”. Có bữa bà còn thấy bột bánh mì vương trắng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một phần trăm sự thật Một phần trăm sự thậtCứ tầm hai giờ chiều là cô gái lại dắt xe đạp ra khỏi nhà trọ. Dáng người nhỏ thóvà mảnh như chiếc lá, tưởng như chỉ cần một cơn gió thoáng qua là cô sẽ bị thổibay đi mất. Cô là sinh viên, buổi sáng đi học, buổi chiều đi làm thêm ở một xưởngbánh mì đến tận mười giờ tối mới về nhà. Bà chủ nhà trọ nhận xét: “Con nhỏ nàylúc nào cũng buồn buồn rầu rầu và lờ đờ như thiếu ngủ”. Có bữa bà còn thấy bộtbánh mì vương trắng xóa trên tóc cô. Nghe tiếng xe đạp cọc cạch, bà quay sang nóivới chồng: “Thiệt chẳng có trưa nào được ngủ yên với con nhỏ này”. Ngoài kia, côgái và chiếc xe đạp của mình lao đi trong nắng. Nắng chiếu xiên qua gáy làm mồhôi cô chảy ròng ròng.Kế bên phòng của cô gái là phòng của một chàng trai gầy gầy, tóc để hai mái bồngbềnh, đôi mắt giấu đằng sau cặp kính cận lúc nào cũng đăm chiêu mơ màng nhưngười ở cõi khác tới. Chàng có một cây đàn ghita cũ xì màu nâu nhạt mà chàng rấtmực nâng niu. Cây đàn theo chàng đi khắp nơi, lúc thì nó từng tứng tưng ở các tụđiểm ca nhạc, lúc thì thùng thình trong các đám cưới, lúc lại tỉ tê trên vỉa hè cùngvới các nhóm hát rong. Tối về, nó ngủ cùng chàng trong căn phòng trọ rộng bốnmét vuông sặc mùi thum thủm của rác rưới bốc lên từ con sông gần nhà trọ.Một bữa, khi cô gái đi làm thêm về, qua ánh sáng mờ mờ của bóng đèn điện 50 oátmắc trên hành lang của khu nhà trọ, cô thấy có một vật lạ treo lơ lửng trước cửa sổphòng mình. Tò mò, cô lại gần cầm vật lạ lên xem thì nhận ra đó là một… bịchchôm chôm. Cô ngạc nhiên nhìn quanh. Các phòng kế bên đều đã đóng cửa. Vậy aiđã máng cái bịch này lên cửa sổ phòng cô? Có lẽ là các chị công nhân ở dãy phòngbên phải - họ thường qua phòng cô chơi và cũng khá tốt bụng. Cô cầm bịch chômchôm vào phòng, mỉm cười thật tươi.Sáng hôm sau, khi đi học ngang qua phòng của các chị công nhân, cô thò đầu quacửa sổ nói vọng vào trong “Cám ơn các chị nhé!”. Chị Tâm và chị Hồng thò đầura, ngạc nhiên “Cám ơn về chuyện gì?”. “Về bịch chôm chôm mà hai chị mua choem đấy!”. “Bịch chôm chôm nào?”- hai chị tròn mắt. Cô đứng đơ như khúc gỗtrước cửa phòng, mặt ngơ ngác.Vụ bịch chôm chôm cứ đeo đuổi cô suốt cả buổi sáng hôm đó. Ngồi trong giảngđường mà lòng cô rối bời. Rốt cuộc thì bịch chôm chôm này từ đâu tới? Liệu nó cóphải là dành cho cô hay không? Lỡ đâu ai đó vô tình để quên trên cửa sổ phòng côthì sao? Cô thật là vô ý quá, tối qua đi làm về khuya đói bụng nên cô đã chén sạchrồi! Cô nghĩ, lát nữa tan học chắc mình phải mua một bịch khác để phòng khingười ta tới đòi thì còn có cái mà trả.Khoảng vài ba hôm sau, lúc 10g30 tối, trên cửa sổ phòng cô lại treo lủng lẳngmột… bịch bún riêu. Mùi thơm của mắm tôm quyện với riêu cua bay thoangthoảng làm bụng cô cồn cào. Giờ này mà ăn bún riêu thì thật bá cháy! Nhưng đểchắc ăn, cô phải chạy qua hỏi hai chị công nhân. Và thật kỳ lạ, cô lại nhận được haicái lắc đầu kèm theo hai cái nhìn thắc mắc từ họ. Cô cầm bịch bún riêu vào nhà,tay chân lóng ngóng. Đến giờ phút này, cô tin chắc rằng có ai đó cố tình mua đồăn cho mình. Không ai hậu đậu đến mức để quên đồ trên cửa sổ phòng người khácđến hai lần. Nhưng con người bí ẩn tốt bụng kia là ai? Cô hầu như không chơi thânvới bất kỳ ai trong khu nhà trọ này. Việc học hành rồi làm thêm khiến cô bận túibụi. Có lẽ không ai trong khu nhà trọ này biết tên cô, ngoại trừ hai chị công nhân ởphòng bên phải và chàng nghệ sĩ ở phòng bên trái. Lẽ nào là anh ta? Cô nghe timmình đập bấn loạn. Chàng nghệ sĩ tên Tường hay Trường gì đó, cô cũng không rõ.Mỗi ngày cô chỉ gặp anh ta đúng duy nhất một lần, lúc cô chuẩn bị đi học và anh tachuẩn bị đi làm. Nơi gặp nhau là chỗ giữ xe của khu nhà trọ. Cô nói “chào anh” vàanh ta đáp “chào em” rất khách sáo. Tất cả chỉ có vậy. Cô thậm chí còn chưa mộtlần nhìn kỹ gương mặt anh ta.Cô trút bịch bún riêu ra một cái tô rồi ngồi xuống sàn nhà, bần thần nhìn tô bún.Ăn hay không ăn? Lòng cô rối bời. Bình thường giờ này cô sẽ ăn mì tôm, hoặcgặm một ổ bánh mì khô khốc còn thừa lại ở xưởng. Cô loay hoay đứng lên rồi ngồixuống, bỏ tô bún xuống rồi lại bưng lên. Cuối cùng, cô đánh bạo gõ cộc cộc vàocửa phòng bên cạnh: “Anh gì ơi, anh còn thức không vậy?”. Giọng nói ấm như nốttrầm của tiếng đàn ghita lúng túng đáp lại “À… còn”. “Anh có muốn ăn bún riêukhông?”. Hỏi xong câu này, tự nhiên cô thấy mình vô duyên hết biết. Lỡ anh ta đáp“có”, cô biết đào đâu ra một tô nữa để mời anh ta? Nhưng chàng trai chỉ bối rốiđáp: “Ơ, thôi, em ăn đi. Bên này tôi cũng đang ăn”. Anh ta cũng đang ăn ư? Cônghĩ thầm: “Chắc anh mua cho anh rồi nhân tiện mua cho mình luôn đấy”. Tựnhiên cô thấy lòng hân hoan như thể mình vừa khám phá ra một vụ án bí ẩn. Coinhư chín mươi chín phần trăm sự thật đã được sáng tỏ. Một phần trăm còn lại chỉcòn chờ cho đến khi chàng trai kia gật đầu xác nhận là xong. Đêm đó, có một côsinh viên nghèo và một chàng nghệ sĩ (cũng nghèo nốt) ngồi húp riêu cua rột rộttrong phòng. Cũng đêm đó, chàng nghệ sĩ ...