Danh mục

Một Tháng Hay Một Năm

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.56 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tình cờ gặp lại Vũ trong quán cà phê. Anh hầu như vẫn như xưa, ánh mắt nhìn vẫn ấm áp nhưng có vẻ thoáng buồn. Tôi hỏi anh về người yêu cũ, anh bật cười cải chính: - Không thể gọi là người yêu được, lúc đó chúng tôi rất thân nhau nhưng chỉ có tôi yêu cô ấy, còn cô ấy không bao giờ yêu tôi, không bao giờ coi tôi là người tình. Anh trầm ngâm trước khi nói tiếp:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một Tháng Hay Một Năm Một Tháng Hay Một NămTình cờ gặp lại Vũ trong quán cà phê. Anh hầu như vẫn như xưa, ánh mắt nhìn vẫn ấm ápnhưng có vẻ thoáng buồn.Tôi hỏi anh về người yêu cũ, anh bật cười cải chính:- Không thể gọi là người yêu được, lúc đó chúng tôi rất thân nhau nhưng chỉ có tôi yêu côấy, còn cô ấy không bao giờ yêu tôi, không bao giờ coi tôi là người tình.Anh trầm ngâm trước khi nói tiếp:- Quả tình tôi không biết bây giờ cô ấy vui hay buồn, có lẽ cả hai. Qua bạn bè tôi biếthình như cô ấy có chút cay đắng vì cho rằng tôi đã đem những lời yêu đương dành cho côấy trước đây gửi một người khác, và cô ấy nghĩ là tôi đã giả dối trong tình yêu.Tôi chỉ cưởi, hỏi anh:- Thật không?Anh lắc đầu:- Cô ấy trách tôi mà không nghĩ tới nguyên nhân, và thực ra tôi cũng chẳng có tình yêumới nào. Bạn bè gặp nhau chào hỏi thân tình chứ không có nghĩa là yêu đương như cô ấynghi ngờ.- Anh vẫn còn yêu cô ấy?Anh thở dài:- Tôi vẫn nhớ và nghĩ tới cô ấy rất nhiều. Không biết như thế có phải là yêu không!Tôi bật cười:- Có thương mới nhớ. Chưa quên tức là vẫn còn yêu.Anh cũng nhẹ mỉm cười:- Cái gì cũng cần có thời gian. Một tháng hay một năm rồi cũng qua.Tôi định hỏi nữa nhưng anh đã xua tay:- Cô hỏi tôi thế là đủ, còn cô dạo này ra sao?Tôi cười buồn:- Cùng một lứa bên trời! Anh không thấy Thúy đi uống cà phê một mình đây sao.- By choice?- Cứ cho là thế, vì cũng đâu có lựa chọn nào hơn. Châu về VN dạy học và làm từ thiện.Thúy không có chút cảm tình nào với nơi đó nên không đi theo.Anh đưa mắt nhìn xa vắng:- Có một thời tôi cũng muốn làm như vậy nhưng hoàn cảnh không thuận tiện. Cũng mayvì bạn bè tôi ai cũng phản đối dù tôi chỉ muốn về phục vụ cho quần chúng, cho lớp ngườitrẻ, chứ không phải cho chế độ.- Châu cũng nói với Thúy như vậy, nhưng đọc về những gì đang xảy ra bên đó Thúy thấynhư đất nước thiếu an ninh, thiếu cả tình người, nhất là đối với những người ở xa về thămquê hương.Anh nhìn tôi dò hỏi:- Cô cũng lớn lên ở Mỹ như Châu, tại sao quan điểm lại trái ngược, nhất là đã học cùngtrường, biết nhau từ nhỏ, yêu thương nhau từ khi ra đời?Tôi thở dài:- Có lẽ là ảnh hưởng gia đình. Bố Thúy là cựu quân nhân, bị đầy ải hơn mười năm trênrừng núi Bắc Việt, căm thù chính quyền bên đó nên dù rất nhớ thương quê cũ, hơn haimươi năm nay vẫn không trở về một lần. Ông ấy không can thiệp vào đời sống của Thúynhưng đã từng nói thẳng với Thúy là sau này không muốn thấy Châu trong nhà mình.- Ông cụ hơi khắt khe, thế nhưng cũng không trách được những người đã mang một mốithù cá nhân với chế độ hiện thời ở VN như bác.Tôi buồn rầu nói thêm:- Thúy cũng không nghĩ là Châu sẽ trở về, và có trở vể cũng sẽ mang theo một cô TiềnGiang tóc dài da trắng, mảnh mai yêu kiều chứ đâu có “tomboy” như Thúy.Anh lắc đầu tủm tỉm cười:- Thúy cũng đã khác xưa nhiều. Không còn để tóc ngắn, mặc quần short, đeo backpack,cưỡi xe đạp chạy long nhong trong trường như xưa!Tôi bật cười nhưng rồi chợt thấy luyến tiếc:- Ngày vui qua mau, phải không anh? Thoáng một cái mà Thúy đã ra trường được hơnnăm năm.- Vẫn làm cho hãng KPMG International?- Dạ. Còn anh?- Long đong hơn Thúy nhiều. Hơn mười năm nay làm cho mấy hãng, và hãng nào cũnglăn quay ra chết ngắc! Hiện đang “between jobs”- Ha ha! Tại anh ham làm giầu, chọn toàn startups. Đúng không?Anh gật đầu:- Thất nghiệp đi chơi long nhong cũng vui. Và cũng có thì giờ viết lách lăng nhăng chođời đỡ buồn. Cũng như một cuộc tình, niềm thất vọng về đời sống một tháng hay mộtnăm rồi cũng sẽ qua.Anh nói vậy nhưng mắt anh nhìn xa vắng, có lẽ đang nghĩ tới một điều gì mông lung. Tôibiết anh từ ngày mới vào trường, khi đó anh đang là chủ tịch hội sinh viên VN, và đanglàm luận án tốt nghiệp. Anh đã coi tôi và Châu như em, dẫn dắt chúng tôi những bướcđầu tiên dưới khung trời trường đại học. Sau này thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh trongnhững sinh hoạt của cộng đồng người Việt, và cũng nghe bạn bè nói nhiều về anh khi anhvà Kiều Oanh, một thời là hoa hậu của trường, gắn bó với nhau.Uống cạn ly cà phê tôi đứng lên:- Thúy phải trở về hãng, hết giờ break rồi. Rất vui gặp lại anh, thỉnh thoảng email choThúy nhé.Anh gật đầu, giơ cao tay vẫy chào. Ra tới cửa tôi quay đầu lại, anh vẫn ngồi đó nhìn theolặng câm. Một mối tình buồn, những ngày trống vắng vì không có việc làm – tôi nghĩthầm – và bỗng dưng tôi thấy thương anh.***Hơn một năm nay, từ ngày Châu về VN theo đuổi lý tưởng của riêng mình, tình yêu củachúng tôi hầu như đã phai mờ. Thỉnh thoảng Châu vẫn viết thư cho tôi, vẫn thiết tha vànhiệt tình với những gì đang làm, vẫn nói là nhớ tôi – I miss you so much – nhưng hầunhư không bao giờ nhắc tới những ngày chúng tôi yêu nhau khăng khít. Trả lời Châucũng chỉ là những lời thăm hỏi thường tình tôi vẫn dùng mỗi khi liên lạc với bạn bè. Tôicũng không còn cay đắng như xưa khi Châu chia tay tôi, chọn lý tưởng thay vì tình yêu.Có lẽ anh Vũ đã nói đúng, một tháng hay một ...

Tài liệu được xem nhiều: