Ở Việt Nam, nói đến Philippines nhiều người nghĩ ngay tới động đất và núi lửa, những xóm nhà ổ chuột, việc bắt cóc và đòi tiền chuộc, khủng bố… với nhiều cảnh báo về an ninh. Nhưng cảm nhận đầu tiên khi tới Philippines lại là sự thân thuộc, gần gũi.1. Từ Tân Sơn Nhất đến Manila chỉ hơn 2 giờ bay. Các tiếp viên hàng không dù hơi đứng tuổi nhưng rất có thiện cảm. Sân bay Manila xây dựng từ năm 1999, khiêm tốn cả về diện tích cũng như dịch vụ nhưng có hẳn khu phục...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thoáng PhilippinesMột thoáng PhilippinesỞ Việt Nam, nói đến Philippines nhiều người nghĩ ngaytới động đất và núi lửa, những xóm nhà ổ chuột, việc bắtcóc và đòi tiền chuộc, khủng bố… với nhiều cảnh báo vềan ninh. Nhưng cảm nhận đầu tiên khi tới Philippines lạilà sự thân thuộc, gần gũi.1. Từ Tân Sơn Nhất đến Manila chỉ hơn 2 giờ bay. Các tiếpviên hàng không dù hơi đứng tuổi nhưng rất có thiện cảm.Sân bay Manila xây dựng từ năm 1999, khiêm tốn cả về diệntích cũng như dịch vụ nhưng có hẳn khu phục vụ tươm tấtcho người đón và tiễn khách. Trước cửa phòng WC có mộtchậu kiểng. Nhìn kỹ đó là chậu kiểng hứng nước dột từ trầnnhà!Với dân số hơn 11 triệu người nhưng giao thôngở Manila khá trật tự. Ít xe gắn máy; xe bus, xe taxi và cả xehơi đều cũ nhưng đường phố ngăn nắp, sạch sẽ, không thấyxe tải và xe ben. Hệ thống xe điện ngầm ở đây khá hiện đạivà hiệu quả, các cầu vượt, đường tầng rất hài hòa. Khu trungtâm có nhiều nhà cao tầng nhưng không xô bồ như Bangkok.Tất cả bảng tên đường đều được gắn trên cao để tài xế cáchxa mấy chục mét cũng thấy rõ, khỏi mất công hỏi đường. Ởcác ngã tư, thường có mấy người bán báo, bán hàng rong, vàcả ăn xin đảo quanh khi xe chờ đèn đỏ, còn các khu vực côngcộng tuyệt đối không thấy. Trang phục của nam giới làBarong Tagalog – một loại áo sơ mi cổ đứng tròn, xẻ ngắn ởhai bên thân và bỏ ngoài quần. Phụ nữ thường mặc Kimona,một loại áo và váy, cổ quấn khăn trang trí. Bên cạnh khutrung tâm hiện đại là những khu bình dân xập xệ bằng tôn lụpxụp. Hiện đại và lạc hậu, giàu sang và nghèo khó đan xennhưng không gây phản cảm, bởi bên cạnh sự khắc khổ luônlà nụ cười thân thiện. Tất cả như đang nỗ lực vươn lên.Các xe vận chuyển công cộng đầy ắp quảng cáo nhưngđường phố thì không, cả khẩu hiệu lẫn pa-nô. Rất hiếm gặpcảnh sát giao thông…Phương tiện giao thông công cộng ở đây phổ biến nhất là xeJeepney, cải tiến chủ yếu từ xe Jeep cũ bằng cách nối thùng,thiết kế lại ghế và sơn màu sặc sỡ. Không cần máy lạnh, giárẻ, có mặt mọi lúc mọi nơi. Chủ nhân chỉ cần đăng ký và nộplệ phí kiểm định, giá cả linh động theo thị trường. Toàn bộcủa tư nhân, nhà nước chẳng phải bù lỗ mỗi năm mấy trăm tỉmà dân vẫn chê như ở Sài Gòn, Hà Nội. Jeepney có cả một sốxe Daihatsu. Còn xe 3 bánh là xe gắn máy tự chế thêm thùngbên cạnh, vừa chở hàng, vừa chở đồ. Ở đây họ tập trung làmđường rồi mới quy hoạch, xe cộ chỉ là phương tiện chứkhông phải là trang sức. Các xe vận chuyển công cộng đầy ắpquảng cáo nhưng đường phố thì không, cả khẩu hiệu lẫn pa-nô. Rất hiếm gặp cảnh sát giao thông. Tuy nhiên ở đâu cũngcó lực lượng bảo vệ có chó nghiệp vụ kiểm tra rất nghiêmngặt. Thi thoảng còn gặp những chú chó đội mũ trang trí, đeokiếng đen, miệng ngậm giỏ xin tiền khách đi đường.Người già và người tàn tật ở Philippines luôn được ưu tiênđặc biệt. Tôi đã gặp một đoàn xe lăn ở sân bay. Cứ tưởngđoàn khách của người tàn tật, hóa ra chỉ là xe dành cho ngườigià trên 70 tuổi. Philippines là nước chịu ảnh hưởng của vănhóa phương Tây, chủ yếu là Mỹ, Tây Ban Nha. Tòa nhàQuốc hội giống hệt tòa Bạch Ốc của Mỹ. Tiếng Anh là ngônngữ thứ 2 được phổ cập như tiếng mẹ đẻ. Ngoài rangườiPhilippines còn dùng tiếng Tây Ban Nha và hơn 150thổ ngữ khác. Chỗ nào cũng có nhà sách và quầy báo toàntiếng Anh. Đi mấy ngày chưa gặp trạm thu phí. Các bãi đậuxe ngầm, hoặc xe tầng được thiết kế hiện đại. Philippines làmột trong những nước có tỷ lệ dân biết chữ và biết ngoại ngữcao nhất ở châu Á.Nhà thờ Paoay của Philippines2. Ở Philippines, ngành du lịch là của tư nhân và đa phần donữ làm quản lý. Có người lý giải vui rằng: chắc tại vừa quatổng thống Philippines là nữ - bà Gloria Macapagal Arroyovà trước đó là Corazon Aquino (!). Bảo tàng Ayala là mộtđiểm nên tới, nơi đây giới thiệu lịch sử hình thành và pháttriển của Philippinesbằng những mô hình sốngđộng. Manila còn có bảo tàng quốc gia, bảo tàng nhân dân,bảo tàng trẻ em… và gần như không có chợ. Mall of Asia làsiêu thị lớn nhất châu Á, lớn thứ 3 thế giới. Các siêu thị SM,Landmark, Greenbelt... cũng thênh thang, đầy ắp hàng hóa vàthường xuyên giảm giá. Trong đó bắt gặp nhiều sản phẩmthủ công đa dạng từ tre, dừa, gỗ. Có rượu dừa đựng trong tráidừa khô và dừa khô non đóng gói. Trái cây phổ biến là xoài,hàng chục loại, ra trái quanh năm. Có rượu xoài, xoài xanhchấm mắm, đặc biệt là sinh tố Green mangos chua chua ngọtngọt rất lạ. Đây cũng là quê hương của dừa sáp, loại dừa cơmdày gấp đôi, gấp ba bình thường, nước sệt như kem. Khi ăndừa sáp, thêm sữa, sầu riêng và đá lạnh thì rất tuyệt. Thựcphẩm ở đây có sự pha trộn giữa Đông và Tây nhưng hải sảnlà chủ yếu. Tôm, cua, mực, các loại ốc, các loại cá đều tươirói; hột vịt lộn (palut) là món ăn rất phổ biến.3. Cebu - thành phố xưa nhất của Philippines, trung tâm kinhtế - thương mại - tài chính - du lịch... chỉ sau Manila. Chỉhơn 3 triệu dân nhưng Cebu có 9 trường đại h ...