Trần Nghiêm nhắc lại một lần nữa : - Alô , tôi nghe đây . Giọng Quý Phi hồi hộp: - Em là Quý Phi đây , lúc sáng anh có gởi hoa cho Trúc Hiền , nhưng sáng nay nó nghĩ nên em nhận giùm . Em không biết nhà Trúc Hiền nên hỏi anh định thế nào ? Trần Nghiêm lặng thinh một chút rồi nói với giọng lạnh lạnh : - Cô cứ giữ ở đó , mai cô ấy vào nhận cũng được . Cám ơn cô .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một thời ta đuổi bóng - Phần 14 Phần 14Trần Nghiêm nhắc lại một lần nữa :- Alô , tôi nghe đây .Giọng Quý Phi hồi hộp:- Em là Quý Phi đây , lúc sáng anh có gởi hoa cho Trúc Hiền , nhưng sáng nay nó nghĩnên em nhận giùm . Em không biết nhà Trúc Hiền nên hỏi anh định thế nào ?Trần Nghiêm lặng thinh một chút rồi nói với giọng lạnh lạnh :- Cô cứ giữ ở đó , mai cô ấy vào nhận cũng được . Cám ơn cô .Và anh lập tức tắt máy . Quý Phi cũng vừa cất máy mình thì Hải Đông cũng vừa ló đầuvô :- Phi còn ở đây hả ?Quý Phi làm thinh cô biết Hải Đông thấy cô cầm lẳng hoa nên tò mò xuống đây để hỏi. Cô ta luôn rình rập cô , xấu tính không chịu được .Không để ý cử chỉ của cô , Hải Đông bước đến bàn , cầm lẵng hoa lên xem :- Hoa đẹp quá , ai tặng Phi vậy ?- Không phải của em , của Trúc Hiền đó .- Vậy hả ?Hải Đông hỏi lơ đãng và hau háu đọc mảnh giấy ghim trong đó rồi lẩm bẩm :- Của anh Nghiêm tặng à ? Sướng thật !Cô quay qua Quý Phi , thân mật :- Phi ăn trưa chưa ?- Em định đi đấy .- Vậy thì mình cùng đi đi .Quý Phi vội từ chối :- Em không có xuống nhà ăn đâu , ngán cơm nhà ăn lắm . Em định ra ngoài mua cơmhộp .- Vậy chị cũng đi luôn cho vui .Nhưng không biết nghĩ thế nào , cô lại tỏ ra hào phóng :- Hay là để chị mua cho rồi vào đây chị em mình cùng ăn , cùng nghỉ trưa luôn .Với một người như Hải Đông , tốt hơn hết là đừng để mình mắc nợ . Nghĩ vậy , QuýPhi bèn đổi ý :- Thôi vậy xuống nhà ăn , ra ngoài xa lắm , em đổi ý rồi .- Ừ , thì mình ở đây vậy .Quý Phi nhìn Hải Đông một cái , không biết cô ta làm thân với cô để làm gì mà muốnné cũng không được , cách hay nhất là đề phòng .Cô xuống nhà ăn với vẻ mặt không vui . Khi đi ngang qua bàn Hạ Lan , thấy cặp mắtngạc nhiên nhìn mình , cô mỉm cười , rồi khẽ nhắm mắt một cái , như muốn bảo côrất chán . Hạ Lan cười lại , rồi kín đáo nhăn mặt , ra dấu bảo chán giùm cô . Quảnhiên , vừa bắt đầu ăn , Hải Đông đã nói ngay :- Phi thân với Trúc Hiền , chắc biết chuyện của nó với phó giám đốc hả ?- Em biết sơ sơ . Trúc Hiền có nói .- Nó mới về làm một tháng là đã thả câu phó giám đốc , con này ghê thật .Quý Phi lắc đầu :- Không phải Trúc Hiền thả câu đâu chị . Nếu anh Nghiêm không chủ động làm quenthì nó không làm được đâu . Chị thừa biết anh Nghiêm không thích quen biết với phụnữ mà .Hải Đông nhìn cô , vừa tinh quái vừa tội nghiệp :- Em buồn lắm phải không ?Quý Phi lập tức tạo một nụ cười thản nhiên :- Chuyện đó đâu có liên quan gì tới em , tại sao em lại buồn .Hải Đông thừa biết tâm trạng của cô nhưng vốn còn chút lịch sự , cô ta không nói gìnữa , chỉ nhận xét chung chung :- Hai người thân nhau , làm gì Trúc Hiền không kể chuyện của nó . Nếu là chị , chị sẽchịu không nổi , dù sao cũng thấy chạnh lòng .Hơn cả chạnh lòng . Em đau đớn muốn chết đi cho rồi . Quý Phi những muốn khócgào như thế . Nhưng nếu cô khóc , thì cô sẽ khóc với Hạ Lan chứ không phải với mộtngười như Hải Đông .Hải Đông không để ý cử chỉ của Quý Phi . Cô làm thân với Quý Phi không phải là đểhỏi thăm hay thông cảm . Làm gì có chuyện cô thông cảm với một người trước đây đãtừng làm mình mất ăn mất ngủ . Có điều bây giờ cả hai cùng hội cùng thuyền thì côkhông ghét nữa .Cô chuyển qua chuyện khác :- Chị nghĩ , có một cách mà Phi có thể kéo anh Nghiêm về phía mình , không khó lắmđâu .Thấy mắt Quý Phi mở lớn ngạc nhiên , cô hưng phấn nói tiếp :- Con nhỏ đó bắt cá hai tay lắm , chắc nó không dám kể chuyện đó cho em nghe đâuhả ?Rồi cô nói thao thao những điều mình được biết . Cô biết rất rõ về người thanh niênkia là một ca sĩ khá nổi tiếng , khá đẹp trai . Chính Trúc Hiền đã viết thư làm quen vớianh ta . Và đã chủ động đến bắt chuyện trong một lần anh ta hát ở tụ điểm .Cô còn nói thêm là ca sĩ Thiên Vũ đó rất nhiều bồ . Và anh ta đã đưa Trúc Hiền điVũng Tàu khi hai người gặp nhau lần thứ ba .Nghe đến đó , Quý Phi không nén nổi kinh ngạc :- Đã đi chơi kiểu đó rồi sao ? Mà chỉ sau vài lần gặp nhau . Lạy chúa !Hải Đông cười tinh quái :- Chắc nó không bao giờ nói chuyện đó với em đầu . Đời nào dám nói .Quý Phi lặng thinh . Cô có cảm giác mình bị gạt . Cô không tin một người trầm tính vàhiền hòa như Trúc Hiền lại có thể viết thư làm quen với một ca sĩ . Đó đâu phải là tínhcách của cô ta . Lại còn đi chơi dễ dãi như thế .Cô nhìn Hải Đông , khi ghét ai , cô ta có thể dựng những chuyện tày trời như vậy sao ?Và cô hỏi lạnh nhạt :- Chị kể em nghe chuyện này làm gì ?- Sao em không nghĩ là sẽ nói cho anh Nghiêm biết , để ảnh hiểu rõ con người của nó .- Em không thích làm người thóc mách . Nếu Trúc Hiền đã tệ như vậy , thì tự anh ấytìm hiểu .- Không ai nói làm sao ảnh biết ?- Em không thể làm chuyện đó đâu . Nếu có ai nói với anh ấy , thì người đó khôngphải là em .- Em dại lắm Phi . Biết điểm yếu của người ta thì phải nắm lấy cơ hội đó để kéongười yêu về mình chứ .- Làm vậy , anh Nghiêm chỉ coi thường em thôi . Xem như những gì chị kể , em khôngnghe và không biết gì hết .- Em kh ...